Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 147: Ngươi không phải là, cũng giống vậy sao



Editor: Tiểu Ly Ly.

Một tia chớp phá vỡ bầu trời đêm, cuồng phong đột nhiên nổi lên!

Rầm!

Bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sét, trong điện Cửu Trọng Trọng Hoa đánh cờ với Vô Tư tim đột nhiên không khỏi đập nhanh. Hắn nắm một con cờ màu đen do dự, trong lòng có vẻ lo lắng.

Vô Tư ngạc nhiên nói: "Thế nào? Khó có khi thấy ngươi nôn nóng như thế, ngược lại rất hiếm lạ. . . . . ."

"Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi trước trở về núi Thái A đi."

Nàng nghiêng người ngăn ở trước mặt hắn, ánh mắt u oán: "Trọng Hoa, ngươi lại muốn tránh ra ta. Nhiều năm như vậy, ta vẫn nhớ tới ngươi, nhưng ngươi. . . . . ."

"Vô Tư, chớ để ta ngay cả người bằng hữu như ngươi cũng mất đi."

Trọng Hoa bỏ lại một câu nói, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Vô Tư một cái, chợt lách người liền mất không thấy bóng dáng, lưu lại Vô Tư chán nản giật mình  nhìn về phía bàn cờ.

Hồi lâu, Vô Tư sửa sang lại dung nhan, lại là một dáng vẻ kêu ngọa tươi đẹp.

Nàng nhặt lên con cờ mà Trọng Hoa ném xuống, nhẹ nhàng thả cờ, bên trong bàn cờ, lập tức chỉ thấy quân cờ trắng tan rã.

"Trọng Hoa, đến cuối cùng là ngươi có tâm hay không?" Nàng lầm bầm nhẹ nhàng phất tay một cái, bàn cờ đều hóa thành bụi: "Ta mạn phép không tin, thời gian mấy ngàn năm, trong lòng của người chưa từng có nửa phần ý định đối với ta."

Nàng đứng dậy bước ra điện Cửu Trọng, cây hòe cổ thụ cành lá rậm rạp , Hồng Trang kinh hoảng thất sắc đang muốn bỏ chạy. Vô Tư nhíu mày lại, bước ra một bước, lập tức cản đường đi của nàng. 

"Ngươi mờ mờ ám ám ở chỗ này làm cái gì?" Vô Tưliếc nhìn một cái, gặp được Thiên Âm bị quấn trong cửu thiên lăng, nàng tiện tay phất một cái, cũng đã đoạt lấy Thiên Âm.

"Ngươi!" Trước thực lực vô cùng mạnh của đối phương, Hồng Trang chỉ đành phải âm thầm phẫn hận cắn răng, nhìn Vô Tư chưa tụt xuống thương tình, ý định nàng chuyển một cái, trong lòng liền có mấy phần so đo.

Vô tư đang nhìn chằm chằm khuôn mặt Thiên Âm đỏ không bình thường, lại nghe Hồng Trang nói: "Vô Tư sư thúc, Thiên Âm ăn nhầm  bách lý hương, hiện nay chính là lúc tác dụng của thuốc phát tán, phải âm dương giao hợp mới giải thuốc này. Không biết tôn thượng có ở bên trong vậy?"

Trong lòng Vô Tư hoảng sợ, trên mặt không biến sắc: "Thuốc độc này, tôn thượng ở chỗ này thì như thế nào?"

"Chẳng lẽ Vô Tư sư thúc không biết chuyện Thiên Âm và Tôn thượng sao?" Trên mặt Hồng Trang tràn đầy kinh ngạc : "Bọn họ mến nhau đã lâu!"

"Nói bậy!" Vô Tư một chưởng lướt về phía Hồng Trang, dù chưa làm nàng bị thương, lại làm cho nàng cảm nhận được sát ý dày đặc lạnh thấu xương, vẻ mặt Vô Tư đầy giận dữ: "Lời như thế sao có thể nói lung tung? Ngươi có biết vu khống cho người đường đường là một Tiên Tôn, sẽ chịu hình phạt  Dịch Cốt đó sao? Ngươi thật to gan!"

Thấy Vô Tư bỗng nhiên kinh sợ biến sắc, Hồng Trang giống như là ý thức được mình hoảng loạn nói sai, lại cố chấp lại uất ức vì mình cãi lại: "Những lời nói của đệ tử mới vừa rồi đều là sự thật, là Thiên Âm chính miệng nói cho ta biết!" Nói xong vẫn còn giương một đôi mắt vô tội chứa lệ nhìn Vô Tư. 

Vô Tư trầm mặc.

Nàng lẳng lặng nhìn Thiên Âm bị đặt ở một bên, ý định mới vừa rồi đã biến mất, ôm đơn thuần lo lắng, chỉ vì Thiên Âm này là đệ tử Trọng Hoa.

Nhưng. . . . . .

Nàng liếc nhìn Hồng Trang, đột nhiên cười một tiếng: "Ngươi đừng giả bộ. Nói rõ mục đích của ngươi."

Hồng Trang xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, cười: "Ta có thể có mục đích gì? Ta cũng chỉ là không nhẫn tâm thấy Thiên Âm chịu đủ hành hạ của bách lý hương, để cho nàng phải đoàn viên với người yêu trong lòng."

"Ngươi nói là. . . . . ." Vô Tư giương mắt, trong mắt phượng lóe lên tia sáng: " Thiên Âm đối với Trọng Hoa, có tâm tư khác?"

"Nói không chừng là sư phụ hữu tình đồ đệ cố ý, lưỡng tình tương duyệt. . . . ."

"Không thể nào!" Lời Hồng Trang còn chưa dứt đã bị Vô Tư cậy mạnh cắt đứt, nàng từng bước từng bước tới gần Hồng Trang, nhìn nàng chòng chọc, không buông tha bất kỳ biểu lộ gì trên mặt nàng: " Thiên Âm làm thật yêu sư phụ của mình?"

Hồng Trang muốn mở miệng, vẻ mặt nàng lạnh lùng cảnh cáo nói: "Nếu có nửa phần giả dối, bổn tọa lập tức bẻ gảy cổ mịn màng của ngươi!"

Có thể để cho một nữ yên ổn nhận chúc chưởng môn của Đại Hàm, tự nhiên sẽ không phải là Thiện Nam Tín Nữ gì. Hồng Trang không nghi ngờ lời của nàng chút nào..., trong lòng mặc dù sợ, nhưng nàng rõ ràng hơn, nếu lúc này không kéo Vô Tư xuống vũng nước đục, nàng sống không quá hôm nay! 

Trước không nói Vô Tư liệu sẽ xử trí nàng, chính là Trọng Hoa, nếu là biết được mình ám toán Thiên Âm, thì sẽ không tha mình.

Nghĩ đến chỗ này, nàng cắn răng một cái, không còn bận tâm: " Thiên Âm chính miệng thừa nhận, sẽ không có giả dối!"

Vô Tư nheo mắt: "Ngươi là muốn nàng chết, vẫn là suy nghĩ muốn nàng cái chết, đồng thời cũng muốn lôi Trọng Hoa xuống nước?"

Hồng Trang kinh ngạc hoảng sợ, trên lưng mồ hôi lạnh chảy xuống. Nàng tận lực để cho mình xem ra vô hại chút, nhỏ giọng mà nói ra: "Ta vốn là muốn là báo thù sư phụ, có thể thấy được dáng vẻ của Thiên Âm như thế, thật sự không đành lòng, liền muốn tặng nàng đến tôn thượng, hy vọng có thể cứu nàng."

"Không cần." Vô Tư giương một tay lên, Thiên Âm lơ lửng, đi theo bên cạnh nàng. Hồng Trang không hiểu, đang muốn đặt câu hỏi, chỉ nghe nàng nói: "Nếu cũng làm một nửa, cần gì nửa đường mềm lòng, nếu nàng sống, ngươi phải chết. Đồng môn tương tàn, cho dù là ở nơi nào, nếu gặp là phải đuổi đi."

Trong lòng Hồng Trang đã vui mừng, mặt ngoài vẫn là chần chừ không tiến bồi hồi không chừng: "Nhưng. . . . . ."

"Sư phụ, ta. . . . . . Thật khó chịu. . . . . ."

Đang lúc này, Thiên Âm khó nhịn uốn éo người, vô ý thức không ngừng hô Trọng Hoa. Khuôn mặt tươi cười của Vô Tư  cứng đờ, lập tức âm trầm xuống.

Nàng sớm biết Trọng Hoa đối với Thiên Âm này đã không giống như những người khácg, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện tình yêu. Hôm nay được Hồng Trang nhắc tới, trong lòng nàng hiện lên chút ghen tỵ.

Chẳng lẽ mình chờ đợi mấy ngàn năm, còn không địch lại một đứa bé chưa dứt sữa sao?

Trong nháy mắt, suy nghĩ của nàng đã vòng vo mấy vòng, đợi hồi hồn thì mới giật mình gió đêm có chút lạnh.

Nhìn Thiên Âm nửa khép mắt vô ý thức cuộn thành một cục, lại nghĩ tới Trọng Hoa lạnh lùng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng một cái, nàng lập tức nổi lên sát tâm.

Ngay sau đó một tay nhấc Thiên Âm, một tay nhấc nâng Hồng Trang, đi đến vách núi Nhược Thủy.

Đón gió, Hồng Trang chỉ nghe giọng nói nàng vô tình: "Nếu phải làm, liền phải nhổ cỏ tận gốc, để tránh vì mình lưu lại mối họa!"

Đối với việc có người đồng ý thay mình chịu tiếng xấu, Hồng Trang vui khi việc thành, chỉ tiếc chính là, khiến Thiên Âm chết rất thư thái.

Nàng thu hồi cửu thiên lăng, ánh mắt lửa nóng kích động nhìn Vô Tư ném Thiên Âm xuống vách núi Nhược Thủy, giống như vứt một mảnh lông vũ.

Nàng không còn kịp hoan hô nữa, khuôn mặt Vô Tư đột nhiên đến trước mặt, khiến cho cả người nàng nổi da gà.

"Thiên Âm là bổn tọa thay ngươi động thủ, bây giờ bắt đầu muốn tính tính toán toán ngươi rồi." Vô Tư đưa tay, Hồng Trang không có lực phản kháng chút nào bị bóp cổ, sinh mạng nằm giữa ngón tay bạch ngọc, chỉ cần nàng ta khẽ dùng sức, thì đầu nàng sẽ vỡ ra.

"Cái mạng nhỏ của ngươi, ở trong mắt bổn tọa, giống như con kiến hôi." Vô Tư không e dè nàng nghĩ muốn diệt khẩu, nói: "Ngươi muốn biến Trọng Hoa thành Lục Nhiên thứ hai, bổn tọa cũng không cho phép."

Hồng Trang sức màu đỏ cố cười nói: "Cho dù đệ tử gan lớn như trời cũng không dám tính toán tôn thượng, Vô Tư sư thúc là xử oan ta rồi. Ta là người Thái A, quyết sẽ không vì ân oán cá nhân liền đi giết hại cây trụ của Thái A. Nếu như tôn thượng có gì bất trắc, Thái A cũng khó mà yên ổn đứng vững vàng ở trong Lục giới, đến lúc đó ta cũng sẽ chết. Còn nữa, ta với tôn thượng thường ngày không oán không thù, tội gì muốn mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng đi hại hắn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.