Editor: Tiểu Ly Ly
Chuyện của Mặc Tử Tụ vẫn còn ở trong tiếng thảo luận của mọi người, lời đồn từ từ ở Tiên sơn Thái A truyền ra.
Có người nói, Thiên Âm và Ma Tôn Mặc Tử Tụ là quen biết đã lâu, ẩn vào Tiên sơn có mục khác. Cũng có người nói, Thiên Âm âm thầm cấu kết với Ma tộc, nghĩ trong ứng ngoài hợp làm suy sụp Thái A. Tiếp theo lại có người nói tiếp, tin tức vị thần cuối thời và cung Nguyệt Thần, chính là Ma tộc giả truyền ra ngoài. Mục đích còn lại là vì để cho các đại Tiên sơn tranh đấu lẫn nhau, sau khi làm hao hết thực lực Tiên giới, Ma tộc liền có thể hành động một lần, khiến cho cả Tiên giới tan rã.
Từ phía xa ở Ma tộc, sau khi Mặc Tử Tụ biết được tin tức này, ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, thở dài câu: "Quả thật là mèo mù đụng chuột chết, mấy câu lời đồn liền nói phá hoại ý đồ bổn tôn."
Lời đồn như nước hồ vỡ đê, như trút ra ngàn dặm. Hôm nay trên dưới Tiên môn lòng người bàng hoàng, Phong Thanh Dương muốn gọi Thiên Âm tới hỏi một câu, bị một câu “lời đồn không thể tin” của Trọng Hoa đuổi trở lại.
Phong Thanh Dương buồn bực đồng thời cũng sinh tức giận.
Hắn không phải Lưu Cẩn, đối với Trọng Hoa này lấy khoan dung đối đãi, lại gia tăng tín nhiệm. Cho dù là Tiên Tôn, cả Tiên sơn, cũng là Chưởng môn Chúa Tể. hành động lần này của Trọng Hoa để cho hắn cảm thấy không được coi trọng mà khó chịu.
Ngay thời điểm hắn âm thầm phẫn hận, Hồng Trang tới.
Trời xanh chiếu lên nàng một thân màu hồng, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười nửa thật lòng trộn lẫn nửa giả vờ.
Phong Thanh Dương thấy nàng, lập tức nhoẻn miệng cười, trong ánh mắt không thèm che giấu tình ý: "Hồng Trang, muội có chuyện tìm ta sao?"
Hồng Trang vuốt mái tóc rơi đến trước ngực, uyển chuyển hàm xúc mà cười: "Chưởng môn sư huynh, nếu có người uy hiếp được an nguy của Tiên môn, huynh sẽ như thế nào?"
Mặc dù Phong Thanh Dương yêu thích Hồng Trang, nhưng có thể từ trong đám người bộc lộ tài năng mà lên được chức Chưởng môn, cũng không phải tự nhiên là hạng người thông thường, nhi nữ tình trường cuối cùng cũng không chống lại được lý trí. Đè nén tình ý trong lòng, vẻ mặt hắn bình tĩnh ánh mắt trong suốt: "Muội lại muốn nói, người nào lại có bản lãnh lớn như vậy?"
"Thiên Âm."
Hồng Trang nói vừa dứt lời, con ngươi của Phong Thanh Dương chợt co rụt lại: "Hả? Muội cũng tin chút lời đồn này?"
Nàng che miệng mà cười: "Ở đâu là lời đồn, rõ ràng là sự thật."
Không đợi Phong Thanh Dương có phản ứng, nàng chậm mà nói: "Mấy năm trước, ta từng chính mắt thấy được Mặc Tử Tụ vì Thiên Âm, giết chết Đông Phương sư tỷ và Vân Lam sư tỷ. Thời điệm ở Trường Lưu, Thiên Âm bị Ma tộc bắt đi, theo lý thuyết, một tiểu tiên tử như nàng, đi Ma giới, mặc dù không chết, cũng không thể bình an vô sự mà từ Ma giới ra ngoài, cuối cùng bị người Yêu Giới gây thương tích. Tất cả mọi người đều đặt lực chú ý ở trên người Yêu Giới, tuy nhiên lại bỏ quên một vấn đề quan trọng. Vì sao Thiên Âm có thể từ Ma giới trốn ra được?" Nàng cười cười: "Kì quái hơn nữa, cũng không lâu lắm, Phương Diệc Nhiên cũng lặng lẽ trở lại. Ta lại nghe nói, hắn với một nữ tử của Ma tộc có ước định cả đời."
Phong Thanh Dương lẳng lặng nghe, miễn bàn luận cũng không phản ứng, trên mặt không có biểu hiện gì, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ chân thật trong lòng của hắn.
Hồng Trang âm thầm cắn răng, xuống một liều thuốc mạnh cuối cùng: "Chưởng môn sư huynh có lẽ không biết, Thiên Âm không chỉ có cấu kết với Ma tộc, còn dùng thủ đoạn quyến rũ Tôn thượng, hôm nay xem ra, sợ là đã thành công rồi."
Phong Thanh Dương chợt đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng: "Hồng Trang, vu oan Tôn thượng hãm hại đồng môn, ngươi muốn bị trục xuất khỏi sư môn sao!"
"Rõ ràng là sự thật, tại sao lại trở thành vu oan?"
"Ngươi có chứng cứ gì?"
Hồng Trang bình tĩnh nhìn thẳng hắn: "Nếu sư huynh không tin, hiện tại có thể đi Điện Chấp Pháp. Trong phòng Phương Diệc Nhiên, cất giấu một Ma Nữ, lui tới mật thiết Thiên Âm, quan hệ tỷ muội tương xứng!"
Giọng điệu nàng chậm lại, ánh mắt có chút không cam: "Về phần Tôn thượng và Thiên Âm có nảy sinh tình yêu nam nữ hay không, ta không có chứng cớ."
"Ta có!"
Hồng Trang vừa mới dứt lời, Phong Thanh Dương đang muốn mở miệng, ngoài cửa điện truyền đến một giọng nói, đưa đến hai người đồng thời nhìn lại.
Chỉ thấy Vô Tư mang theo một thân chói lọi từ ngoài điện đi vào.
Nàng nhìn Phong Thanh Dương, nhếch miệng lên, âm điệu dễ nghe: "Trọng Hoa đối với Thiên Âm này, quả thật có chỗ bất đồng, Thiên Âm đối với Trọng Hoa, cũng là tình cảm sâu đậm
Phong Thanh Dương lễ phép mà không thân thiện cười nói: "Chưởng môn Vô Tư, đây là chuyện Thái A ta, không để cho người ngoài nhúng tay."
Vô Tư cười dịu dàng động lòng người: "Có lẽ Trọng Hoa còn chưa báo cho bọn ngươi, đầu xuân năm nay sẽ thành thân với bổn tọa, lại nói, bổn tọa cũng không coi là người ngoài rồi."
Phong Thanh Dương và Hồng Trang đồng thời cả kinh, Vô Tư duờng như cũng không để ý, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh: "Thái A có thể đứng đầu Lục Đại tiên môn, quải trượng lớn nhất chính là Trọng Hoa, nếu như Trọng Hoa giống như Lục Nhiên, sinh ra tình cảm bất luân với Thiên Âm, trở thành vong hồn dưới đài Tru Thần, Thái A không có Trọng Hoa, ngày sau còn đặt chân trên Tiên giới như thế nào? Lục Đại Tiên sơn mặt ngoài hòa hợp, kì thực không vừa mắt đã lâu. Ngươi làm sao bảo đảm nếu không có Trọng Hoa, các tiên sơn khác không bỏ đá xuống giếng đối với Thái A ngươi?"
"Mà tất cả nguyên nhân căn bản nhất, chính là Thiên Âm. Nàng chẳng qua là một tiểu đệ tử, vì sao vị thần cuối thời không phải là người khác, chỉ là một mình nàng? Cho nên Ngũ đại Tiên sơn bao vây Thái A, cũng chỉ là bởi vì có người nói ra vị trí cung Nguyệt Thần. Mà cung Nguyệt Thần này, vì sao liền cố tình ở trong tay Thiên Âm? Bổn tọa đã hỏi các trường lão khác ở Thái A, không người nào biết sự tồn tại của cung Nguyệt Thần, chắc hẳn Phong chưởng môn cũng không biết . Như vậy, từ đâu Thiên Âm lấy được?"
Một câu cuối cùng, cũng là nghi ngờ trong lòng Phong Thanh Dương.
Đối với việc Lưu Cẩn chết đi, trong lòng hắn không oán hận Thiên Âm là không thể nào. Chỉ là lúc Lưu Cẩn sắp chết đã giao đãi di ngôn, chính là không được tổn thương Thiên Âm chút nào. Cũng yêu cầu Lưu Quang bảo vệ nàng cho thật tốt.
Là cái gì, khiến Lưu Cẩn che chở nàng như thế?
Phong Thanh Dương không hiểu, nhưng hắn rõ ràng, mặc dù Thái A bị người bao vây, đều là bởi vì Thiên Âm. Hôm nay mặt ngoài Tiên giới bình tĩnh, cũng chỉ là bởi vì ban đầu trong trận đại chiến diệt tiên kia, uy thế của Trọng Hoa và Lưu Quang vẫn còn, khiến cho trong lòng mọi người ở khắp nơi còn kiêng kỵ mà giẫm chân tại chỗ.
Nhưng chỉ cần Thiên Âm vẫn còn ở Thái A, Thái A vẫn tồn tại nguy hiểm.
Vô Tư thấy hắn trầm tư, tự nhiên mở miệng: "Cho nên Trọng Hoa muốn thành thân với bổn tọa, chính là muốn đoạn tuyệt tâm tư của Thiên Âm, nhưng cũng nói rõ một vấn đề, tim của Trọng Hoa hắn đã bắt đầu dao động. Vì Trọng Hoa, vì Thái A, Phong chưởng môn sao không tiêu diệt mối họa với mới bắt đầu này, trừ Thiên Âm, chấm dứt hậu hoạn đây?"
Vẻ mặt Hồng Trang kích động tiến lên một bước, nói: " Chưởng môn Vô Tư nói đúng lắm. Sư huynh, huynn quên sư phụ chết như thế nào sao? Đều là bởi vì Thiên Âm! Chẳng lẽ huynh muốn cho Thái A bởi vì một người như thế mà lâm vào nguy cơ vô tận sao?"
Phong Thanh Dương ghé mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, một hồi lâu, hắn trở về ngồi, không nhanh không chậm mở miệng: "Ý định của Chưởng môn Vô Tư sợ là phí công rồi."
Ngay lúc Vô Tư và Hồng Trang kinh ngạc, hắn lại nói: "Cho dù tất cả là do Thiên Âm không đúng, nhưng không bao lâu, nàng đã gả cho Thanh Huyền, từ đó rời khỏi Thái A. Mà Tôn thượng và Chưởng môn Vô Tư thành thân, tất cả sắp thành định cục. Kết quả như thế, đối với Thái A có uy hiếp gì?"
"Tiên sư từng có di ngôn, không được tổn thương Thiên Âm chút nào, bổn tọa thân là đệ tử, nên cẩn tuân sư mệnh, không phải cãi lời." Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Vô Tư, cười như không cười: "Chưởng môn Vô Tư vừa là khách, coi như tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của khách, nếu không, bổn tọa cũng không đoái hoài tới mặt mũi của hai nhà rồi. Còn nữa, nếu Tôn thượng biết được có người sau lưng mưu hại tánh mạng Thiên Âm, y theo tính tình của hắn, Chưởng môn Vô Tư chờ đợi kết quả nhiều năm qua sợ là muốn tan thành mây khói rồi."
Lời này nói ra, đã cảnh cáo phần lớn nhân tố, da mặt Vô Tư không có dày đến ngay cả lời này cũng có thể làm thành gió thổi bên tai, sắc mặt nàng rất là khó coi, phất tay áo rời đi.
Cho đến bóng dáng của Vô Tư biến mất ở trong tầm mắt, Phong Thanh Dương mới đưa tầm mắt xoay đến trên người Hồng Trang, âm thanh nghiêm túc: "Muội cũng thế. Quản tốt mình, không nên chọc họa trên người!"
Cuối cùng Hồng Trang không có nghe lời của hắn.