Editor: Tiểu Ly Ly.
Hôm sau, ánh mặt trời vừa đứng bóng.
Thiên Âm ở phía sau núi tắm suối nước nóng ăn quả tiên, Trường Khanh vội vàng hấp tấp xông vào.
Thiên Âm cuống quít mặc y phục vào, móc ra cung Nguyệt Thần bắn một mũi tên về phía hắn.
Hắn nửa phần tránh cũng không có!
Dù Thiên Âm chưa dùng nhiều sức lực, chỉ tụ thành một ít pháp lực, nhưng nếu thật sự bắn ra một mũi tên này, hắn cũng sẽ không dễ chịu. Mắt thấy tiễn quang đến trước mặt hắn, Thiên Âm vội chạy tới bắt được một ít sợi tơ tằm trên mũi tên, cũng không có thấy nàng làm cái gì, mũi tên linh khí ở trong tay nàng biến ảo mất tích.
Nàng vừa giận vừa tức: "Ngươi muốn chết hả!"
"Thiên Thiên, thật xin lỗi."
"Hả?" Thiên Âm ngoài ý muốn, cho là mình kinh sợ sinh ra ảo giác, lại suy nghĩ một chút ngày gần đây bảo vật của mình có thể bị mất, nhưng vừa nghĩ, Trường Khanh người này, quyết sẽ không vì trộm của nàng một quyển sách một bàn điểm tâm mà nói xin lỗi, vội móc móc lỗ tai hỏi: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Trường Khanh hiểu rõ trong mắt đầy tơ máu: "Thật xin lỗi!"
Lúc này nếu như nàng còn không có nhận thấy được khác thường của hắn, như vậy chỉ có thể nói đầu óc của nàng bẩm sinh đã khiếm khuyết.
Nhưng hiển nhiên nàng không thiếu sợi dây này.
Vẻ mặt Trường Khanh khiến cho Thiên Âm bỗng dưng sinh dự cảm xấu, suy nghĩ tất cả những chuyện bất trắc có thể xảy ra một lần, không có đầu mối.
Hốc mắt Trường Khanh đỏ lên, sắc mặt xanh lét nắm chặt hai quả đấm: "Bạch Dao nàng. . . . . ."
"Dao Dao nàng thế nào?" Thiên Âm cả kinh, lạnh lùng quát hỏi: "Ngươi đã làm gì?"
Chuyện Bạch Dao, đúng như một đốm lửa, giấy là không gói được. Nhưng nàng lại nghĩ không ra Trường Khanh tới nói xin lỗi là có ý gì.
Trường Khanh chán nản thở dài: "Là Hồng Trang."
Sắc mặt Thiên Âm dần dần đông lạnh xuống.
Nhưng chuyện đi xa không có ở trong dự đoán của nàng.
Ở nơi này vốn là trong thời tiết hỗn loạn, chuyện Bạch Dao cuối cùng cũng bị chọc phá rồi.
Lúc đầu thật ra chuyện rất đơn giản, Phương Diệc Nhiên nhận được lệnh của Chưởng môn lên ngọn núi Thái A, không biết từ nơi nào Phục Nguyên nhận được tin tức, được cho biết có Ma Nhân xâm nhập ẩn vào Điện Chấp Pháp, vì vậy dẫn người một đám người đi tìm kiếm, đến gian phòng của Phương Diệc Nhiên thì không biết xui xẻo, chưa kịp ẩn nấp đã gặp mặt được Bạch Dao.
Phục Nguyên là người nào? Một trưởng lão mặt lạnh vô tình trong điện Chấp Pháp.
Hậu quả để hắn nhìn thấy Bạch Dao, rất dễ nhận thấy, tru diệt!
Mặc dù Bạch Dao che một thân ma khí, nhưng trong mắt của Phục Nguyên sống gần vạn năm, liếc mắt liền thấy được bản chất của nàng. Phục Nguyên muốn hạ sát thủ, Bạch Dao cũng không phải là hạng người sống chung tốt, Phục Nguyên không nói hai lời muốn tru diệt mình, mặc dù nàng biết hắn là Sư Phụ của Phương Diệc Nhiên, nhưng y theo tính cách của nàng, dĩ nhiên là sẽ không khoanh tay chịu trói. Không khoanh tay chịu trói, cũng không thể ngồi chờ chết, đối mặt nhiều chiêu sát thức của Phục Nguyên, Bạch Dao giận không kềm được mà nghênh đón.
Nàng và Thiên Âm có một chút bất đồng, đó chính là dưới tình huống này, Thiên Âm nhất định là chạy được xa đến đâu thì cố mà chạy, giữ được tánh mạng, ở lại trong Thanh Sơn, tương lai sau này sẽ đòi nợ. Mà Bạch Dao ở trong Ma giới lộng hành ngang ngược đã quen, ngang ngược lấn át lý trí, vì vậy cũng không suy tính ưu khuyết của hai phe địch ta.
Tính tình Bạch Dao thẳng thắn ngây thơ đáng yêu, trong ngày thường cũng khiến người không nhìn ra mấy phần bản lĩnh. Nhưng lúc nàng chân chính giao thủ với Phục Nguyên, có thể từng bước bức lui Phục Nguyên, từ Điện Chấp Pháp chạy ra ngoài.
Loại thời điểm này, chuyện cũng nên đã qua một đoạn thời gian.
Trong lúc Bạch Dao không chỗ có thể trốn lại càng không cam lòng rút đi, lại đụng phải Trường Khanh. Lúc đó, Trường Khanh đang sóng vai tản bộ với Hồng Trang. Biết được nguyên nhân trong chuyện này, Hồng Trang vươn mình mà ra, giấu Bạch Dao ở một chỗ trong sương phòng điện Thái A. Lúc Trường Khanh tìm Phương Diệc Nhiên, Hồng Trang cũng đồng thời đi tìm Phục Nguyên.
Đây là điều Trường Khanh tuyệt đối không ngờ rằng. Nhưng thật ra đổi lại là Thiên Âm hoặc là Huyền Tề thì là bất kì một người nào, chỉ biết nghĩ đến Hồng Trang bỏ đá xuống giếng, sẽ không nghĩ rằng nàng thiện tâm nổi lên giơ tay giúp đỡ.
Bạch Dao bị bắt, nhốt ở cấm địa phía sau núi Điện Chấp Pháp, bị 7749 con tiên liên xuyên thấu xương cốt đến đau đớn. Phương Diệc Nhiên nổi giận chém Hồng Trang nhưng không có kết quả, bị Phục Nguyên ném vào Huyễn Hải.
Thiên Âm nghe xong Trường Khanh kể lại, lạnh lùng vòng qua hắn đi về phía trước.
Trường Khanh chưa từng thấy qua dáng vẻ của nàng lần này, trong lòng run lên, vội hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Giết Hồng Trang! !"
Ba chữ đơn giản, tràn đầy sát khí vô tận.
***
"Hồng Trang!"
Hồng Trang từ Điện Chấp Pháp ra ngoài, đi tới giữa không trung. Phong cảnh dưới chân dãy núi trùng điệp như vẽ, giống như là họa một bức tranh, nàng đứng ở đụn mây, nụ cười nồng trên dung nhan tuyệt mỹ.
Lúc này nàng được như ý muốn, khiến Bạch Dao chịu hình phạt, Phương Diệc Nhiên cũng chịu tội, chỉ chờ phản ứng của Thiên Âm. Nàng rơi xuống đất, hành tẩu ở giữa rừng, xuân phong đắc ý bước chân nhẹ nhàng.
Chính là lúc này, một cái tiếng hét phẫn nộ từ sau người truyền đến, nàng mang theo nụ cười ôn nhu xoay người: " Thiên Âm sư muội. . . . . ."
Lời nàng còn chưa nói xong đã bị bàn tay của Thiên Âm cắt đứt!
Bị một chưởng của Thiên Âm đánh bay, nàng không nhữngkhông buồn bực, ngược lại ổn định thân hình, cười càng lúc càng thoải mái: "Xem ra Trường Khanh đều nói cho ngươi biết hết. Ta đã sớm nói qua, ta sẽ khiến ngươi tận mắt nhìn người bên cạnh, từng bước từng bước rời xa ngươi! Trừ phi ngươi chết!"
Trả lời nàng, là cặp mắt màu đỏ máu của Thiên Âm, thanh kiếm vô tình!
Hai người đã không phải là lần đầu tiên giao thủ, nhưng lại như kết quả lần đầu tiên, chỉ là trong nháy mắt, Hồng Trang đã là thất bại thảm hại.
Nhưng nàng còn đang cười, cười hài lòng hung hăng ngang ngược: "Khổ sở sao Thiên Âm? ! Ngươi vốn là không có tư cách phải có những thứ này! Tất cả mọi người lui tới mật thiết với người, cũng sẽ bởi vì ngươi mà chết đi! Lần này chỉ là một Bạch Dao, lần sau, là Huyền Tề Phương Diệc Nhiên. . . . . . Tất cả những người ngươi để ý quan tâm! Ta sẽ từng bước từng bước đưa bọn hắn ra đi!"
Hồng Trang là kẻ điên.
Một kẻ điên từ đầu đến chân không có thuốc nào cứu được nữa.
Kiếm linh khí trong tay Thiên Âm chỉa thẳng vào mặt của nàng, không có thắng lợi vui sướng, chỉ có căm hận đối nàng: "Nếu là như vậy, Hồng Trang, ngươi chính là sớm đi chết đi!"
Bão táp bắt đầu khỏi động, trong rừng lá rụng ào ào. Hồng Trang một thân máu tươi nhuộm hồng y phục, cười lạnh lùng nhìn Thiên Âm, không sợ không hãi.
Thiên Âm hông hiểu, vì sao thế gian lại có người như Hồng Trang vậy.
Hận của nàng, thành một loại cố chấp. Một loại điên cuồng ai cũng không lý giải được.
Bị nàng hận, hoặc là giết nàng, hoặc là bị nàng giết. Thiên Âm vốn không muốn giết nàng, đời này, dưới tay của nàng chưa từng giết một mạng người. Nhưng lúc này nàng nhìn Hồng Trang như vậy, từ đáy lòng nàng cảm nhận được một nguồn nguy cơ đè nén, đột nhiên cảm thấy Hồng Trang còn sống, không bằng chết sẽ tốt hơn.
Ngay khi mũi kiếm của nàng rơi xuống, Trường Khanh đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Hồng Trang.
"Thiên Âm, thả nàng đi, nếu như ngươi phải giết nàng, liền giết chết ta đi. Lỗi do ta tin nàng, mới làm hại Bạch Dao gặp rủi ro."
Hồng Trang ở sau lưng lạnh lùng theo dõi hắn, giữa lông mày cười trào phúng, không biết trong lòng suy nghĩ ra sao.
Thiên Âm cắn răng, khóe môi tiết ra máu, nhìn chòng chọc vào Hồng Trang, hỏi Trường Khanh: "Nữ nhân này, có gì tốt?"
". . . . . . Ta không biết." Trường Khanh quay mặt, trên gương mặt tuấn tú xấu hổ không chịu nổi: "Mà ta thích nàng."
"Nàng không đáng giá. . . . . ."
"Nàng đáng giá!" Trường Khanh một tay cầm kiếm Thiên Âm, ghim từng tấc vào tim: "Nếu như để cho ngươi có thể hết tức giận, ta nguyện thay nàng đi tìm chết."
Thiên Âm thu tay lại, kiếm linh khí lập tức tiêu tán mất tích, âm thanh của nàng giống như từ răng đi ra: "Cái chết của ngươi, có thể để cho chuyện chưa từng xảy ra sao?"
Trường Khanh không nói gì, trên mặt đều đủ loại biến hóa. Thiên Âm cũng đã đi đến điện Chấp Pháp. Lưu lại Hồng Trang khắp người chảy máu, được Trường Khanh êm ái ôm lấy, một câu nói cũng không nói, bay đến điện Thái A.