Trọng Hoa bảo hộ Thiên Âm ở sau lưng, lạnh nhạt nói: "Thiên Âm là đệ tử bổn tôn, đệ tử phạm sai lầm, là bổn tôn dạy không chu đáo. Tội này đương nhiên sẽ do ta làm sư phụ gánh chịu."
"Sư phụ. . . . . ." Thiên Âm lẳng lặng nhìn gò má của hắn, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như cũ, xa không thể chạm. Lông mi che giấu đôi mắt đen như mực, sâu đến không thấy đáy.
Ánh mắt đối với người như hắn mà nói, không phải cửa sổ của linh hồn, mà là cửa lớn của tâm hồn đã bị đóng chặt. Ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào từ trong biết được, trong lòng của hắn đến cuối cùng là đang suy nghĩ gì. Giống như một con tằm được quấn chặt chẽ trong kén, không một kẽ hỡ có thể làm cho người ngoài xâm nhập.
Thiên Âm mấp máy môi, nhẹ nhàng kéo một ống tay áo của hắn: "Sư phụ, không cần vì con mà bị thương."
Lông mi Trọng Hoa khẽ run, ánh mắt quét tới một cái, không nói được cảm xúc gì từ trong đáy mắt chợt lóe lên rồi bay vụt đi, đợi Thiên Âm nhìn kỹ lại, hắn vừa tựa như là không nhúc nhích, yên lặng mà đứng.
Phục Nguyên trầm mặc chốc lát, hỏi: "Cuối cùng là Tôn thượng cố ý muốn bảo hộ nàng?"
Trọng Hoa tránh không đáp, chỉ nói: "Nếu như Chưởng môn hỏi, bổn tôn tự sẽ giải thích."
"Tôn thượng, người còn phải bảo hộ đệ tử bất tài này đến khi nào? !"
Giữa không trung, Phong Thanh Dương vội vàng mà rơi xuồng, vẻ mặt lạnh lùng, hung ác trợn mắt nhìn Thiên Âm một cái, sắc mặt rất là khó coi: "Chuyện Thiên Âm cấu kết với Ma tộc, đã xử trí rất nhẹ. Nhưng nàng vô cớ giết hại sư tỷ đồng môn, cũng là tội ác tày trời không thể tha thứ!"
Từng chữ từng chữ của hắn đều tàn nhẫn, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, hoàn toàn không có phong độ thường ngày.
Thiên Âm và hắn cực ít thấy mặt, cho dù gặp mặt, ánh mắt hắn cũng chưa từng nhìn qua mình. Hắn thích Hồng Trang, nàng biết, đó là Huyền Tề am hiểu mọi chuyện nói cho nàng biết.
Bị Hồng Trang chọc giận thậm chí mất trí bắn chết Hồng Trang, khi Phong Thanh Dương ôm Hồng Trang rời đi thì trong ánh mắt kia đã mang dáng vẻ của hận thù, trong lòng nàng, dường như là bóng dáng của hắn và Hồng Trang đang chồng chất lên nhau, ở chung một chỗ.
Nàng lại thêm một kẻ địch.
Trọng Hoa hỏi ngược lại: "Hồng Trang như thế nào?"
Dường như không ngờ Trọng Hoa sẽ hỏi chuyện này, Phong Thanh Dương ngớ ngẩn, nói về: "Tính mạng đã thoát khỏi nguy hiểm."
Trọng Hoa giống như cười cười, nụ cười kia quá nhanh, như luồng gió mát thổi qua đầu ngón tay, khiến cho người ta muốn bắt được, lại lưu về một khoảng trống không. Hắn nói: "Đã như vậy, tội của Thiên Âm không đến mức phải cách chức người đày xuống Nhân giới."
Phong Thanh Dương đè lửa giận trong lòng xuống: "Tôn thượng lại muốn thế nào?"
"Phạt Thiên Âm đi Huyễn Hải suy nghĩ qua, trăm năm không cho bước ra một bước." Trọng Hoa ngừng lại: "Vả lại xin Chưởng môn nhớ kỹ, Thiên Âm là đệ tử bổn tôn, đã làm sai chuyện, ngươi lại trừng lại phạt, nhưng không có sự cho phép của bổn tôn, cho dù là kẻ nào cũng không được trục xuất nàng khỏi sư môn!"
Tất cả người ở chỗ này, một đám đệ tử, bao gồm Phục Nguyên, đều trầm mặc.
Phong Thanh Dương mím chặt môi mỏng, trong mắt tựa như ẩn nhẫn tựa như tức giận tựa như sát ý, trộn thành một thể, khó có thể giải thích rõ đến cuối cùng là loại cảm xúc nào.
Cái gọi là Tiên Tôn, chính là Tiên Giới Chí Tôn, Chí Tôn Tiên môn. Không chỉ có duy trì thăng bằng Tiên giới, cũng muốn duy trì thăng bằng Tiên môn. Hắn ta có thể dùng quy củ của Tiên môn trói buộc Trọng Hoa, ép hắn khuất phục. Nhưng nếu hắn thật sự khư khư cố chấp, người nào cản nổi?
Cho dù lúc này Trọng Hoa muốn phế chức chưởng môn của hắn, hắn cũng không nửa đường sống mà phản kháng.
Nhưng hắn vẫn không cam lòng!
"Khi còn bé phạm sai lầm, có thể nói là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Nhưng hôm nay, Thiên Âm vẫn là không biết nặng nhẹ, hôm nay nàng đả thương đến tánh mạng của Hồng Trang, như vậy tương lai thì sao? Tương lai nàng sẽ làm tổn thương đến tánh mạng người trong thiên hạ hay không? Xin tôn thượng nghĩ lại!"
Thiên Âm im lặng ngưng nghẹn. . .
Chuyện tương lai ai có thể đoán trước được? Ảnh hưởng của nhiều nhân tố sự vật biến hóa như vậy, ai có thể nói được rõ tương lai như thế nào?
Huống chi hắn so sánh một tiểu đệ tử với người trong thiên hạ, sao mà buồn cười!
Phong Thanh Dương rõ ràng có chút làm người nghe kinh sợ mơ hồ lo lắng buồn phiền.
Trọng Hoa bình tĩnh nhìn Thiên Âm, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp bình tĩnh: "Nếu tương lai thật sự có một ngày kia, sự tồn tại của nàng uy hiếp đến người trong thiên hạ, bổn tôn sẽ tự thân động thủ giết nàng."
Cả người Thiên Âm không khỏi run lên.
Phong Thanh Dương phất tay áo, cả khuôn mặt đã hiện lên vặn vẹo.
Đúng lúc này, một nhóm người từ trên trời giáng xuống.
Dẫn đầu là Tam Trưởng Lão Đông Ngô và Ngũ Trưởng Lão Hoa Tần, còn lại sau lưng là các trưởng lão trong điện, một đám đệ tử. Bọn họ rơi xuống đất, đứng ở dưới bậc, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Trọng Hoa.
Trọng Hoa cau mày, rõ ràng nhìn ra hắn không vui.
Nhưng cả đám cung kính cúi đầu, cũng là hai mặt giống nhau trăm miệng một lời nói: "Xin tôn thượng nghĩ lại!"
Tiếng gió, từ lòng bàn chân của mọi người mà đùa giỡn lướt qua, vung lên vạt áo, cũng lay động lòng người.
Mọi người, yên tĩnh đứng nghiêm dưới ánh mắt của Trọng Hoa, tầm mắt bén nhọn xẹt qua từng tấc từ đỉnh đầu, dù là Phong Thanh Dương, cũng cảm nhận được mấy phần đè nén.
Gió lướt qua rừng cây, phát ra tiếng soạt soạt. Mọi người trầm ngâm nín thở hồi lâu, bỗng dưng nghe Trọng Hoa nói: "Bổn tôn mới vừa nói qua, sai lầm của Thiên Âm, tất cả bổn tôn dạy không chu toàn, nếu muốn hành hình, liền do bổn tôn một người gánh chịu."
Đông Ngô vẫn còn kích động oán giận, hắn vẫn không nhìn trúng Thiên Âm, từ sau khi Thái A gặp đại nạn, hắn lại càng đối với Thiên Âm là hận thấu xương, trong lòng rất muốn nhanh chóng diệt trừ, từng chuyện xảy ra, đến giờ phút này, cũng đè nén không được nữa: "Tôn thượng sốt ruột bảo hộ đệ tử, bọn ta có thể lý giải. Nhưng hôm nay nếu không trừng trị Thiên Âm, tiên môn làm sao có thể để cho mọi người khuất phục đây?"
"Tức là đệ tử Tôn thượng, mỗi tiếng nói cử động được chú ý, khắp nơi phải càng thêm thật cẩn thận, nhưng nàng ỷ vào sự bảo vệ của Tôn thượng, không để Tiên quy bỏ vào trong mắt thì cũng được. Lén lút lui tới với Ma tộc, dẫn dụ đồng môn sư huynh Phương Diệc Nhiên và Ma Nữ tằng tịu với nhau, dẫn đến phản bội sư môn. Không chỉ có như thế, biết sai không thay đổi, bắn chết sư tỷ đồng môn, càng thêm phạm vào đại kỵ Tiên môn ta!"
"Xin hỏi Tôn thượng, hành động như thế, Tiên môn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua? Lại hỏi Tôn thượng, ngài che chở đệ tử như thế, sẽ không sợ trên dưới tiên môn trong lòng lạnh lẽo hay sao?"
Thiên Ngô lên tiếng ép hỏi, tầm mắt mọi người như lửa nhìn sư đồ hai người. Trọng Hoa nhíu mày, vẻ mặt như băng. Thiên Âm thấy sư phụ mình bị một trưởng lão ép hỏi đến thế, trong lòng giận dữ, tiến lên một bước, đứng ở bên người Trọng Hoa giận dữ chỉ vào Đông Ngô mở miệng khiển trách: "Tam Trưởng Lão! Một mạng của Thiên Âm ta, mặc cho các ngươi xử trí! Nhưng ta cũng muốn hỏi ngươi một câu, ngươi chẳng qua chỉ là một trưởng lão, có tư cách gì ở trước mặt sư phụ ta vung tay múa chân tức giận ép hỏi? Ngươi có lập trường gì tới chỉ trích sư phụ ta làm chuyện không đúng? !"
Trọng Hoa quát khẽ: "Thiên Âm, không được vô lễ!"
"Ngươi. . . . . ." Trên mặt Đông Ngô lúc trắng lúc xanh, lại ngại vì Trọng Hoa ở trước mặt, đành đè xuống lửa giận và sát ý này, âm thanh từ trong lẽ răng đi ra, chát khàn khó nghe: "Nếu Tôn thượng cố ý như thế, ta không thể làm gì khác hơn là vừa chết, vừa bảo vệ lập trường của ta!"
Hồi lâu, Trọng Hoa hỏi: "Chư vị muốn như thế nào?"
Hoa Tần bước ra trước một bước, giọng nói hung dữ vô tình: "Dĩ nhiên là tru diệt phản nghịch, chính vì gia phong của Tiên môn!"
Sắc mặt của Trọng Hoa, bỗng dưng liền thay đổi.
Không đợi hắn mở miệng, có một tiếng cười đột nhiên vang lên, phá vỡ yên tĩnh đè nén trong không khí, cực kỳ cao vút. Lưu Quang chậm rãi hiện thân, từng bước đi tới, toàn thân hoàn bội Linh Đang leng keng vang dội.
Hắn và Trọng Hoa cùng nhau mà đến, lại thấy hắn cứu Thiên Âm, liền muốn rời đi, không ngờ gặp được Phong Thanh Dương ở phía sau, hắn ta lại giữ lại. Vừa vặn đối với hắn mà nói đúng là tiết mục nhàm chán mà vô lý .
Hắn đi tới bên cạnh Thiên Âm, tùy ý khoát lên vai của nàng, cười nhìn mọi người, giọng nói cợt nhã: "Một đám lão già, ép chết nữ hài tử người ta không thả, thật là mất mặt không biết xấu hổ?"
Hắn tiện tay tại hai bước ở ngoài quẹt cho một đường tuyến, trong lúc cười khẽ lại có chút lạnh lẽo: "Nếu người nào còn muốn dây dưa Thiên Âm không thả, vậy liền lướt qua đường tuyến này. Bổn tọa không ngại trình diễn một màn đồng môn tương tàn."
Sắc mặt của mọi người vẫn còn mang lửa giận, hắn nhẹ nhàng nói với Ngũ Trưởng Lão: "Hoa Tần, Phương Diệc Nhiên đi chịu phạt ở Huyễn Hải, ngươi lòng dạ nhân hậu thả hắn ra ngoài. . . . . ."
Phục Nguyên đứng bên cạnh Trọng Hoa chợt nhìn chăm chú vào Hoa Tần, hai mắt như sói, khiến cho hàm răng Hoa Tần chợt rung động.
Lưu Quang nói tiếp: "Như vậy có thể thấy được, ngươi đối với đệ tử trong môn phái tương đối nhân từ tha thứ, nhưng bổn tọa cũng không hiểu, vì sao ngươi đối với Thiên Âm là tận hết sức lực muốn giết hại. . . . . ." Dừng một chút, khóe miệng nở nụ cười độc ác, dáng vẻ dường như giật mình một cái : "Đúng rồi, Huyền Tề còn nằm ở điện Lưu Vân, ngươi có thể nhàn hạ, không bằng theo bổn tọa đi nhìn hắn một chút đi, xem hắn chết hay chưa."
Người thông minh đều đã liên tưởng đến nguyên nhân hậu quả, ngay cả Đông Ngô cũng im lặng không nói âm thầm bực mình.
Mọi người đều như vậy, lúc chột dạ thì khí thế cũng muốn yếu đi mấy phần.
Phong Thanh Dương tức thời ra vẻ phong thái Chưởng môn, đối với Lưu Quang có vẻ kính cẩn vô cùng: "Sư thúc, bên trong Tiên môn sớm có quy định, đệ tử đồng môn không thể tương tàn, người vi phạm trục xuất sư môn. Nay Thiên Âm coi thường môn quy, giết chết Hồng Trang, không biết sư thúc cảm thấy, nên xử trí Thiên Âm như thế nào?"
Lưu Quang hỏi câu giống Trọng Hoa lúc trước: "Hồng Trang như thế nào?"
Phong Thanh Dương chi tiết đáp: "Đã không còn nguy hiểm tánh mạng, nhưng trọng thương. . . . . ."
"Nói đúng hơn là chưa có chết." Lưu Quang phất tay cắt đứt lời của hắn, cười nói: "Như vậy bổn tọa liền đi giết nàng."
"Bổn tọa rất nghiêm túc." Lưu Quang dạo bước đến trước mặt hắn, nhìn thẳng hắn, lại hiền lành vỗ vỗ vai hắn, ý vị sâu xa nói: "Hồng Trang đó lòng dạ đã rất ác độc, là một mầm tai họa, ngươi chính là sớm giết đi thôi. Nếu là sợ lưng đeo tội tàn sát đồng môn, bổn tọa thật sự có thể làm thay. Dù sao chỉ là giơ tay giúp đỡ mà thôi."
Hắn lại nói: "Thiên Âm biết Mặc Tử Tụ, nguyên nhân chính là bởi vì bổn tọa. Cũng không thể nói rõ là quen thuộc với Mặc Tử Tụ. Càng không thể nào là gian tế. Về phần chuyện của Phương Diệc Nhiên, ban đầu Phương Diệc Nhiên bị bắt đi Ma giới, dần dần sinh tình Ma Nữ, có quan hệ gì với Thiên Âm đâu? Về phần Hồng Trang. . . . . ." Nhìn hắn nhìn Thiên Âm, người ờ phía sau lặng lẽ giơ một ngón tay cái với hắn, hắn cười: "Hồng Trang mưu hại tánh mạng Thiên Âm đã không phải lần một lần hai, ngày trước các ngươi làm như không thấy, vào lúc này tiểu Thiên Âm cũng chỉ là hơi trừng phạt cảnh cáo nàng thì các ngươi liền kêu đánh kêu giết, chẳng lẽ trong Thái A này, chỉ có các ngươi là người sống hay sao?"
Hắn nhìn Phong Thanh Dương, có điều ngụ ý: "Hôm nay các ngươi đối với Thiên Âm như vậy, ngày sau cũng đừng hối hận."
"Lưu Quang thượng tiên, ngươi. . . . . ." Đông Ngô không thể nhịn được nữa đang muốn trách cứ, Lưu Quang trở tay khiến cho hắn ứng phó không kịp, liến bị đánh bay xuống núi. Lưu Quang khinh miệt nói: "Bổn tọa cũng không phải là Trọng Hoa, nhớ tới thân phận của các ngươi. Bổn tọa chỉ có một câu, muốn giết Thiên Âm, có thể, bổn tọa không ngại đưa mấy người đến làm bạn với Lưu Cẩn."
Gió mát chợt ở trong câu nói này trở nên lạnh thấu xương, mọi người không khỏi hiện lên vẻ mặt khó coi.
Hồi lâu Phục Nguyên không lên tiếng đột nhiên nói: " Thiên Âm tội không đáng chết, tựa như tôn thượng nói, phạt nàng đi Huyễn Hải suy nghĩ qua, trăm năm không cho bước ra một bước."
Trước có Trọng Hoa sau có Lưu Quang, hai người đều là vì bảo vệ Thiên Âm, Phong Thanh Dương dù giận thế nào hận thế nào, cũng không thể tránh được. Từ chối hồi lâu, mặt của chưởng môn vẫn thủy chung không bỏ được. Phục Nguyên vừa mở miệng, vừa vặn cho hắn một nấc thang, vì vậy liền theo ý của Phục Nguyên lại nói đi xuống: "Liền theo ý của Phục trưởng lão, bây giờ, phạt Thiên Âm đi Huyễn Hải suy nghĩ qua trăm năm." Cuối cùng lại tăng thêm câu: "Nếu như cũ không biết hối cải, bổn tọa nhất định nghiêm trị!"