Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 174



Editor: Tiểu Ly Ly.

Khi Thiên Âm tỉnh lại, khung cảnh đập vào mắt, là một băng thiên tuyết địa. Bông tuyết mênh mông, trong đất trới tuyết trắng tinh khiết.

Một âm thanh quen thuộc lại xa xôi, tựa như vạch ra từng lớp sương mù xông vào bên tai nàng, khiến cho nàng thức tỉnh.

Trong âm thanh kia lộ ra vẻ lo lắng lại làm cho người ta cảm thấy xa lánh: "Ngươi làm sao vậy?"

Nàng ra sức giơ mí mắt lên, nhìn mỹ nam một thân xiêm áo mộc mạc trên đỉnh đầu, lệ nóng rơi vào trong tuyết lạnh lẽo.

Đôi tay mỹ nam trong suốt trắng nõn như băng tinh đưa về phía nàng thì tất cả cảm xúc của nàng như một vật gì đó mắc kẹt ở đầu cổ họng, đến cuối cùng, chỉ nói ra một tiếng từ trong lòng: "Sư phụ. . . . . ."

Người cứu nàng là Trọng Hoa.

Dung nhan trong trẻo vẻ mặt lạnh nhạt giống như trước kia .

Thiên Âm hoàn toàn ở trong phòng nhỏ làm bằng trúc của hắn, sau khi tỉnh lại nàng mới biết lò Luyện Ngục kia bị một chùm sáng bao quanh dẫn tới nơi có tên là Băng Vực kỳ quái này.

Thiên Tuyết nói trong cơ thể nàng Thần Quang hộ thể. Về phần vì sao xuyên qua nơi Băng Vực này, nghe nói trung tâm lò Luyện Ngục vốn là một nơi có tên Truyện Tống Trận, đi thông các nơi trong Lục giới. Có lẽ là bởi vì nàng và Trọng Hoa có sợi dây đỏ liên kết với nhau, trời xui đất khiến nàng liền rơi xuống ngọn núi nhỏ mà Trọng Hoa sinh hoạt, được Trọng Hoa cứu lại.

Thiên Tuyết cũng được Trọng Hoa cứu trở lại, chỉ là thành một tiểu thú trụi lông không dám gặp người, nghe nói là đi nuôi lông.

Nhưng nàng nghĩ tới vô số hình ảnh gặp lại Trọng Hoa, nàng suy nghĩ vô số khả năng, duy nhất chỉ không nghĩ tới, ấn Tiên Tôn trên trán của Trọng Hoa đã biến mất, cũng giống như một tình tiết vô cùng cẩu huyết được nhắc tới trong thoại bản, đó chính là mất trí nhớ.

Vì vậy nàng mở mắt ra trong chốc lát, hắn nói một câu dạo đầu kinh điển anh hùng cứu mỹ sau: "Cô nương, ngươi đã tỉnh?"

Thiên Âm nuốt xuống lời nói kích động bên khóe môi, trong lòng chua xót, gượng cười đáp một câu: "Là Công Tử đã cứu ta?"

Lúc này nàng, chỉ cho là Trọng Hoa khó được hài hước nói đùa với nàng liền theo lời nói của hắn, đáp một câu. Đợi hắn đưa tay đỡ cánh tay của nàng, nàng lại từ trong cơ thể hắn, không cảm thấy một phần tiên lực nào.

Hắn thành người phàm.

Tánh mạng của một người phàm, đều ở nơi này, chậm rãi chết đi.

Đã từng là Tiên Tôn Trọng Hoa đứng vững vàng giống như đỉnh núi cao ở Tiên giới, thành một phàm nhân bình thường.

Sư phụ của nàng, mất đi tất cả.

**

Liên tiếp hai ngày, cả người Thiên Âm đều bị phỏng, động cũng không thể động, liền nằm ở trên giường an tĩnh nhìn hắn đi vào đi ra lo trong lo ngoài.

Sáng sớm một ngày kia, nàng cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Người không biết con sao?"

Trọng Hoa đang mân mê thảo dược tốt đi vào phòng, nghe vậy liền giật mình, cũng không có gì vẻ mặt, liền lại cất bước đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, móc bình dược ra, muốn đắp lên cho nàng. 

Thiên Âm không buông tha, lại hỏi một lần: "Người thật sự ngay cả con cũng không biết sao?"

Trọng Hoa rốt cuộc có phản ứng, hắn ho nhẹ một tiếng, gương mặt tuấn tú hơi đỏ lên kỳ lạ: "Cô nương, trước đó vài ngày ta bị trọng thương, rất nhiều chuyện không nhớ ra được. Nếu như ngày trước ta và ngươi có quen biết, đợi thương thế cô nương tốt lên, sẽ từ từ nói ta nghe."

Thiên Âm đột nhiên phát hiện, thật ra thì sư phụ xấu hổ như vậy, thật đáng yêu.

Liền nổi lên tâm tư trêu cợt, lấy tay áo che mặt bi thương: "Kẻ bạc tình này, ngay cả thê tử kết tóc là ta cũng quên sao?"

Trọng Hoa sợ ngây người.

Nếu nhũng bằng hữu trong Tiên giới của hắn nghe được lời này, tất nhiên cũng muốn kinh ngạc đến ngây người.

Lúc này Thiên Âm, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị nám đen chỉ còn lại gương mặt còn có thể nhận biết là nữ nhân, cảnh tượng thổ lộ với mỹ nam tuyệt thế ra sao. Đợi nửa tháng sau, nàng dựa vào thương thế đã tốt lên của mình, vui mừng đi tới bên hồ nhỏ sau phòng trúc soi bóng của mình! Ha! 

Kết quả của nó là, chính nàng dọa ngất mình rồi.

Một cái đầu sáng bóng trọc lóc, dưới ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt!

Trọng Hoa nhìn thấy nàng thì miệng nàng đang phun nước bọt. Liền kéo nàng về ngồi ở trên giường trong tiểu viện, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng thật lâu, rốt cuộc nhìn thấy đáy mắt nàng khiếp sợ, ho một tiếng cân nhắc nói: "Thật ra thì cho dù cô nương ngươi không có tóc, cũng dễ nhìn." 

Thiên Âm hoàn hồn, khóc không ra nước mắt: "Người không ghét bỏ ta?"

"Ngươi nếu nói ngươi là thê tử của ta, ngày trước ta cũng không ghét bỏ, hôm nay càng thêm sẽ không ghét bỏ." Trọng Hoa nói xong, xoa cái đầu bóng loàng của nàng. . . . . . 

Thiên Âm đột nhiên rất muốn khóc.

Động tác quen thuộc này, là hắn đối với nàng bất đắc dĩ, động tác thường xuyên thay thế ngôn ngữ. Nàng thích hắn vuốt tóc nàng, nói nàng vẫn như cũ không nghe lời hắn, sau đó sẽ giáo huấn một đống đạo lý lớn cho nàng nghe. 

Nhưng. . . . . .

Nàng lau nước mắt, ánh mắt trong suốt tràn đầy áy náy: "Ta mới mọc tóc, không đâm tay sao?"

Vẻ mặt Trọng Hoa cứng đờ, chậm rãi thu tay lại.

Thiên Âm lại nói: "Thật ra thì ta nói ta là thê tử ngươi, là lừa gạt ngươi."

"Ừ…."

Nhàn nhạt một chữ, nghe không ra hắn có suy nghĩ gì.

Thiên Âm đang chần chừ, rối rắm có nên nói cho hắn biết chuyện cũ hay không, thế nhưng hắn lại đột nhiên nghiêng mặt sang nhìn nàng, vẻ mặt khuất bóng không thấy rõ: "Ta cứu ngươi...ngươi có từng nghĩ tới báo đáp ta như thế nào?"

Thiên Âm bật thốt lên: "Không bằng lấy thân báo đáp đi!"

Nói xong nàng cả kinh, chưa từng nghĩ, Trọng sẽ cười đáp câu: "Vậy thì quyết định như vậy đi!"

Mấy ngày sau đó, Thiên Âm suy nghĩ nát óc cũng không có nghĩ thấu, sư phụ nhà nàng đến tột cùng là bị cái gì kích thích, lại muốn cưới nữ nhân da đầu cháy đen hết như nàng. 

Suy nghĩ hồi lâu, nàng rốt cuộc giải thích được Trọng Hoa có sự yêu thích “độc đáo” này là do hắn mất trí nhớ đồng thời thẩm mỹ cũng bị phá vỡ.

Nhưng trời ơi, làm chuyện tốt được vinh danh. Trọng Hoa vuốt tóc đen của nàng mới mọc ra dài hai tấc, sâu kín thở dài: "Lần đầu tiên ta thấy được ngươi, thì biết rõ ngươi nhất định là một người rất quan trọng đối với ta. Dựa vào tuổi của ngươi sẽ không thể nào là mẫu thân ta, không phải là mẫu thân, vậy chỉ có thê tử kết tóc, mới phải người quan trọng."

Sau khi Thiên Âm nghe xong, lập tức giật nảy mình!

Những ngày qua nàng vẫn chịu đựng không có kêu hắn là sư phụ, giờ phút này rốt cuộc một nhịn không được nữa, nói: "Ngươi không nghĩ tới ta là muội muội hay đồ đệ ngươi sao?" 

Trọng Hoa liền giật mình, ngay sau đó cười khẽ: "Nếu là muội muội, đồ đệ, mới gặp gỡ ngươi thì sẽ không có loại cảm giác đó."

Là loại cảm giác nào tất nhiên Thiên Âm không hiểu được, nàng lúc này, giống như một loại sét đánh, nhìn Trọng Hoa bắn ra nụ cười sáng rực rõ ở bốn phía, ướt mắt.

Thời điểm ở Tiên giới, sư phụ của nàng, cũng không sẽ cười nhẹ nhàng tùy ý như vậy, giống như hắn thật sự chỉ là người phàm nho nhỏ trong đất trời này thôi, trải qua ngày bình thường, không có này sứ mạng bảo vệ chúng sanh, cũng không có vinh quang của Tiên Tôn đè nặng trên vai. 

Chỉ là một người phàm.

Nàng khẽ cúi đầu, che hốc mắt ướt át, khóe miệng mân ra tươi cười ngượng ngùng, nói: "Ngày đó ta nói lấy thân báo đáp, ngươi đáp, là thật sao?"

Trọng Hoa cười: "Tất nhiên là thật."

Thiên Âm cười hạ lưu: "Vậy khi nào chúng ta động phòng?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.