Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 191: Tiểu thân ái



Editor: Tiểu Ly Ly.

Mặc Tử Tụ không chỉ có sinh mệnh ương ngạnh, năng lực hồi phục cũng là mạnh trong mạnh.

Ngày thứ hai, hắn đã tươi cười rạng rỡ tinh thần phấn chấn.

Thiên Âm choáng váng ngất đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, ban đầu mở mắt thì bị gương mặt phóng đại khiến cho nàng sợ đến vẻ mặt trắng bệch.

Trong ngày thường, nàng nhìn Mặc Tử Tụ, dù sao cũng cảm thấy trong Lục giới này dung mạo của hắn tuyệt đối thuộc loại đỉnh cao nhất.

Nhưng sao lại không ngừng phóng to.

Phóng đại mà nhìn này, sẽ đột nhiên cảm thấy hắn không phải con mắt rất to thì chính là lỗ mũi méo lệch, cũng không phải là cái miệng nhỏ nhắn như đóa hoa kia. . . . . . Vì vậy Thiên Âm rất không nể tình  xoay tròn cánh tay vung tới!

Nhưng dù sao nàng cũng quên, lần này nàng nằm ngủ đơ ở ngay trên giường, cánh tay kia xoay không tròn, sức lực cũng không đạt, ở giữa không trung để cho một cánh tay khác chặn lại, ngay sau đó Mặc Tử Tụ hài hước vang lên một tiếng: "Cổ nhân nói, nữ tử chính là trói gà không chặt, sức lực bản thân yếu như cành liễu, Thiên Âm, ta thấy lực trên tay ngươi khỏe như trâu, hai chữ “nữ tử” này dùng trên người ngươi quả thật là hổ thẹn." 

Trải qua một phen thổ lộ hôm qua, ân cần của Mặc Tử Tụ càng sâu, Thiên Âm lúng túng không chịu nổi. Lần nhạo báng này không làm cho nàng nhẹ nhõm, ngược lại để cho trong lòng nàng căng thẳng hơn.

Vội vàng rút tay về, đứng lên, khi đó thấy hắn, chiều cao của hắn để  lại sự khác biệt giữa hai người, khí thế có điều mạnh yếu, nhưng dù sao khi đứng lên cũng cảm nhận rõ hơi thở của hắn.

Nàng ho một tiếng, châm chữ chước câu nói: "Quả thật, thân thể của ta biết sức quyến rũ chính mình vô hạn, đưa tới từng đóa hoa đào khiến cho ta thấy phải tình cảnh không muốn gặp. Nhưng ta suy nghĩ muốn vỡ đầu nát óc, cũng khó mà nghĩ, thậm chí không dám nghĩ, Mặc ca ca ngươi đối với ta, khụ, đối với ta cũng có tâm tư kia. Trong lòng ta vui mừng lại thấp thỏm."

Mặc Tử Tụ có nhiều hứng thú, nhíu mày: "Vui mừng vì sao? Thấp thỏm vừa vì điều gì?"

Thiên Âm xấu hổ cười cười: "Vui mừng, dĩ nhiên là bởi vì ta thân là nữ nhân có lòng hư vinh, có thể để cho đường đường Ma Tôn nhìn trúng, lòng hư vinh lấy được thỏa mãn cực lớn. Thấp thỏm, ách, không nói gạt ngươi, lòng ta đã có người khác, cự tuyệt ngươi, sợ ngươi cao cao tại thượng tự ái khiến cho ngươi mất trí, ngộ nhỡ động sát thủ với ta, ta đây người phàm nho nhỏ chỉ có chết oan mà thôi."

Sắc mặt Mặc Tử Tụ khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, khàn giọng hỏi: "Người ở trong lòng người, là Trọng Hoa phải không?"

Thiên Âm cắn răng: "Không phải, ta. . . . . ."

"Ngươi nói bậy!" Mặc Tử Tụ cười lạnh, sát khí trên khuôn mặt tuấn mỹ giăng khắp nơi, trọng giọng nói lộ ra mấy phần độc ác, thấy nàng kinh ngạc lại chột dạ liếc mắt qua lại, trên mặt hắn lộ vẻ vô cùng tức giận, lại bỗng nhiên cười khẽ rũ mắt, trong dịu dàng mang theo chút cưng chiều, dắt tay của nàng đi ra cửa: "Nghe nói mấy ngày này ngươi chưa từng an tâm ăn một bữa cơm mà thôi, ta cố ý lệnh Phương Diệc Nhiên đi Nhân giới đặt mua một chút thịt, đủ ngươi ăn một năm. Đầu bếp cũng mời người giỏi nhất, vào lúc này làm một bàn thức ăn, ngươi trước dùng một chút, nếu khẩu vị không thích, ta lại lần nữa tìm người khác."

Lực chú ý của Thiên Âm đang muốn chuyển dời đến bên trên đồ ăn, hắn đột nhiên thắng gấp một cái, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao: "Ta nghe nói, nửa tháng này, ngươi đều đang chăm sóc ta, thật sao?"

Thiên Âm gật đầu: "Đúng vậy . . . . . ." Lại nghĩ một chút còn có Mặc Vô Song, đang muốn nói lại, khiến Mặc Vô Song ở trong lòng hắn chiếm một chút vị trí, ánh mắt hắn bày ra, lại hỏi: "Không ngủ không nghỉ?"

Thiên Âm lắc đầu: "Tuy nói là chăm sóc ngươi, nhưng ta ăn ngon ngủ ngon, cũng chỉ là ngồi ở bên cạnh ngươi bồi tán gẫu thôi."

"Vậy sao." Mặc Tử Tụ cười hỏi: "Thân thể của ta là ngươi tẩy rửa?"

"Khụ. . . . . ." Thiên Âm âm thầm nhìn hắn một cái, đáy mắt kia, rõ ràng lóe sáng ý cười bỡn cợt.

Đúng, cười bỡn cợt.

Nàng đoan chánh bị dọa sợ trong lòng, khô khốc cười một tiếng: "Tất nhiên, là Bạch Hà."

Chưa từng nghĩ, Mặc Tử Tụ cư nhiên thở dài nói: "Nghe nói ngươi cực kỳ yêu thích đông cung sách, ta còn tưởng ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội ngắm nhìn thân thể nam tử tuấn tú."

Thiên Âm vừa xấu hổ: "Mặc ca ca, ta làm sao cảm thấy huynh bị phụ thân có tình trường táo bạo trong thoại bản ám ảnh rồi?"

". . . . . ." Mặc Tử Tụ nắm cả nàng đi về phía trước: "Đi ăn cơm."

Trên bàn cơm, Mặc Tử Tụ không ngừng chia thức ăn cho nàng.

Mỗi lần một món ăn, hắn cũng có nói: "Thiên Âm, cái này ăn rất ngon, ăn nhiều một chút."

Lại một lát nói: "Xem ngươi gầy, ăn nhiều thịt."

Một lát nữa: "Tương lai bổn tôn muốn nuôi ngươi trắng trắng mềm mềm!"

Thiên Âm không ngừng nói lầm bầm: "Huynh cũng không phải là chăn heo. . . . . ."

Hắn nghe xong lại cười to: "Ta xem như ngươi đồng ý để cho ta nuôi!"

Thiên Âm đột nhiên có cảm giác như mình đang từng bước từng bước đi vào cạm bẫy. . . . . .

Mặc Tử Tụ dịu dàng khiến Thiên Âm nổi tầng tầng da gà, cũng làm cho Mặc Vô Song tức giận chờ tại một bên bưng trà mang thức ăn lên. 

Đợi đến Mặc Tử Tụ rốt cuộc nhớ tới mình thân là Ma tôn trong Ma tộc, đưa Thiên Âm đến cửa: "Ta với Bạch Hà có chuyện quan trọng thương lượng, ngươi trước tự mình tùy ý đi một chút, bất kỳ địa phương nào trong Ma tộc, cũng sẽ không có người ngăn cản ngươi." Cuối cùng nhẹ nhàng hôn cái trán sáng bóng của nàng một cái: "Tiểu thân ái, ta đi đây." 

Thiên Âm hung hăng run lên, thật lâu, bên trên trán kia từng trận tê dại.

Sau khi Mặc Tử Tụ rời đi, Mặc Vô Song đỏ mắt lảo đảo xông vào trong phòng Thiên Âm, khàn giọng tức giận kêu lên: "Cái tên lường gạt này! !"

Thiên Âm không thú vị vuốt vuốt trán, cũng không tính toán tranh luận chuyện vô ý nghĩa với nàng, nhưng câu kế tiếp của nàng, lại làm cho cả người Thiên Âm cứng đơ tại chỗ, thất hồn lạc phách.

Mặc Vô Song quát: "Ta nghe nói Chủ Thượng muốn dẫn binh tấn công Tiên giới, là bởi vì ngươi ? Cho nên hắn mới sẽ chọn ngày Trọng Hoa lập gia đình mà mạo hiểm xuất binh vào Tiên giới báo thù cho ngươi là có thật sao? Ngươi đến tột cùng cho Chủ Thượng uống thuốc mê gì? ! Chủ Thượng vì ngươi đi Đông Hoang tìm thuốc suýt nữa mất mạng, hiện tại đã không dễ dàng tỉnh, lại muốn vì mối thù của bản thân ngươi, mang thương tích mà xuất binh! Ta sớm nghe nói Tiên giới vứt bỏ ngươi, nhưng ngươi cũng không thể dây dưa Chủ Thượng! Ta cho ngươi biết, ngươi đừng ỷ vào Chủ Thượng thương ngươi. . . . . ."

Thiên Âm chỉ cảm thấy trong tai ông ông vang lên, sắc mặt nàng trắng bệch nhìn chằm chằm Mặc Vô Song, chỉ thấy miệng của nàng khẽ đóng khẽ mở, giọng nói hóa thành âm thanh chói tai rơi vào trong tai, nàng không nhịn được trở nên tức giận: "Câm miệng!"

"Ngươi nói cái gì?" Mặc Vô Song không thể tưởng tượng nổi trừng mắt: "Tại sao ngươi bảo ta câm miệng? !"

Âm thanh của Thiên Âm run rẩy hỏi: "Ngươi mới vừa nói Trọng Hoa muốn thành thân?"

Dù sao cũng là tính tình trẻ con, Mặc Vô Song nghiêng đầu sang chỗ khác hừ lạnh: "Ngươi không phải là gọi ta câm miệng sao, ta. . . . . . Ngươi làm gì đấy? !"

Thiên Âm nắm chặt vạt áo của nàng, mắt đỏ bừng lớn tiếng hỏi: "Nói cho ta biết, ngươi nghe tin tức từ nơi nào? Nói!" 

Mặc Vô Song co rúm lại một chút, lắp bắp nói: "Đúng, thời điểm ta bưng trà vào, nghe Bạch, Bạch Hà hộ pháp nói. . . . . ."

Thiên Âm buông nàng ra, cười cười, lại khóc nữa.

Mặc Vô Song thấy nàng điên rồi, ngồi trên băng ghế vừa khóc vừa cười, lặng lẽ muốn thối lui khỏi gian phòng, lại nghe nàng tự lẩm bẩm nói: "Sư phụ, chàng cưới ai cũng được, nhưng không thể lấy nữ nhân  Vô Tư ác độc. . . . . . Ta, sẽ không để cho nàng ta như nguyện!"

Bành  một tiếng, nàng một quyền nện ở mặt bàn, giống như đấm nện ở đáy lòng Mặc Vô Song, thân thể nàng run lên, vội vã rời đi.

Thiên Âm đỏ bừng mắt giận dữ, nàng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.