Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 32: ]Đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi



“Thì ra kẻ ăn xin như ngươi khi được “dọn dẹp” lại cũng ra dạng người như thế kia, bản tiểu thư thật không nhìn ra, ngươi lại sinh ra bộ dáng mê hoặc như vậy.”

Bộ dáng mê hoặc? Thiên Âm cẩn thận nhớ lại một lần khi nàng soi bóng mình dưới nước, dường như không giống cáo* cũng không quyến rũ, ôi, tuy rằng Hồng Trang xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại có chút vấn đề.

* Ý chỉ Thiên Âm tự nhận thấy mình không có sức quyến rũ như hồ ly.

Nàng im lặng lùi về phía sau, không ngờ chân phải lại đụng phải một tảng đá lớn chặn mất đường lui của nàng.

Hồng Trang cùng ba người kia cũng là hài đồng đi về phía nàng, trên mặt mang theo vẻ bất ngờ cùng châm chọc.

Thiên Âm lặng lẽ cắn răng. Không nghĩ tới thế giới lại nhỏ như vậy, đi dạo ở tiên viên cũng có thể gặp tiểu oan gia Hồng Trang, người mà nàng không bao giờ muốn gặp lại!

Nàng chắp hai tay sau lưng, khéo léo nói: “Chào các vị tiên hữu! Các người cứ từ từ vui vẻ, ta còn có việc nên không quấy rầy các người đâu, ta đi trước đây.”

Vừa quay đầu lại thì Hồng Trang đã chắn trước mặt nàng, “Sư muội, ngươi gấp gì chứ, đã lâu rồi không gặp nên ta rất nhớ muội đó!”

Thiên Âm ngượng ngùng cười một tiếng, “Ta cũng vậy. Ta cũng rất nhớ ngươi…”

“Nếu đã như vậy, không bằng sư muội ở lại đây chơi đùa cùng bọn ta đi?”

“Ta, không được, ta còn phải về…”

“Vừa mới gặp mặt, sao lại nóng lòng rơi đi như vậy?”

Lập tức mấy người khác vây quanh nàng, “Đúng vậy đó ‘sư thúc’, chúng ta cũng đến từ Nhân giới giống nhau, hôm nay người lại là đồ đệ của Tiên tôn, cao quý hơn nhiều so với tiểu sư điệt chúng ta đó, sau này chúng ta phải dựa vào sự chiếu cố của người mới phải!”

Bọn họ thốt ra hai chữ “sư thúc” rất mạnh, Thiên Âm cũng nhìn ra được sự ghen tỵ trong những câu nói ấy.

Nghĩ đến cũng đúng, nàng chỉ là một kẻ ăn xin, đột nhiên nhảy lên trở thành Phượng Hoàng, nhất định làm cho lòng người cảm thấy không thỏa mãn.

Những hài tử ở nhân giới này không phải ai cũng may mắn giống nàng hay Hồng Trang, có thể nhận Tiên tôn hoặc Chưởng môn làm sư phụ, mà bọn họ chỉ là đệ tử của những người ở nội môn, bối phận thấp hơn Thiên Âm mấy cấp, khi thấy nàng còn phải cung kính gọi một tiếng “sư thúc”.

Đối với sự cao ngạo của bọn họ mà nói, gọi một người từng là ăn xin là “sư thúc”, đó là một chuyện vô cùng mất mặt.

Đôi mắt của Thiên Âm không ngừng chuyển động, suy nghĩ làm sao có thể chạy nhanh lên một chút. Vậy mà nhìn xung quanh thế nào cũng bị người ta bao vây kín mít.

Nàng bày ra vẻ mặt tươi cười, “Ta rất muốn bồi dưỡng tình cảm cùng các vị tiên hữu, nhưng nếu ta về trễ thì sư phụ sẽ mắng ta.”

Nàng lui từng bước, Hồng Trang lại tiến lên từng bước, không cho nàng cơ hội chạy thoát.

Dù sao Hồng Trang cũng chỉ là một hài tử mười tuổi, nào có thể cất giấy ý định của mình lâu dài được, cuối cùng cũng không nhịn nổi. Nghe nàng nhắc tới Tiên tôn liền nghĩ đến người nam tử kia, vừa ghen ghét vừa tức giận, lập tức quát lên: “Ngươi lui làm gì? Không phải ngươi rất giỏi sao? Nhớ ngày đó còn chạy thoát khỏi thuộc hạ của ta cơ mà! Vì sao bây giờ lại giống như chuột vậy?”

Nàng ta đưa tay nắm chặt váy của Thiên Âm, hung ác nói: “Thứ ăn xin hôi thối này, chớ cho rằng có thể bái Tiên tôn làm vi sư thì giỏi! Bản tiểu thư còn là đệ tử của Chưởng môn đây!”

Đệ tử Chưởng môn sao? Quả thật Thiên Âm không biết, nhưng trước mắt bây giờ không phải là lúc kinh ngạc, nhìn thấy bọn họ vây chặt nàng không có một khe hở, trong lòng chỉ kêu khổ thấu trời.

Làm sao bây giờ? Không đấu lại quả ớt nhỏ này sao?

Trên mặt nàng bày ra bộ dáng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại nghĩ ngợi trăm lần, “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Hồng Trang châm biếm: “Không muốn thế nào cả, ngươi đụng ta ở Nhân giới còn chưa xin lỗi đâu!”

“Ta xin lỗi rồi, đã nhận lỗi mà chính ngươi không chấp nhận.”

“Câm miệng!” Hồng Trang tát Thiên Âm một cái, những người còn lại cũng lập tức tiến đến đè Thiên Âm xuống đất.

Hồng Trang bước lại trước mặt nàng, hung hăng đá nàng một cái, “Ta muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.