Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 33: Tiểu Thiên Âm không dễ khuất phục



Hồng Trang bước hai ba bước đã tới trước mặt nàng, đá mạnh vào nàng một cước: "Ta muốn ngươi phải quỳ xuống xin lỗi ta!"

Thiên Âm chịu một cước, nhìn mấy người này, trên mặt đầy vẻ bất khuất: "Mơ tưởng!"

"Để ta xem xương cốt của ngươi cứng đến đâu!" Hồng Trang ra lệnh cho một người trong số đó, cười đắc ý, nói: "Đè ả xuống đất, phải để cho ả biết thứ gì là tôn thứ gì là ti! Một kẻ ăn xin hèn mọn, cho dù có bay lên đầu cành cây thì cũng chỉ là một con gà rừng nhuộm lông mà thôi!"

"Đừng..." Thiên Âm hoảng sợ nhìn kẻ kia nghe lệnh nắm một vũng bùn, không nói hai lời đã nhét vào miệng nàng, vì vậy liền liều mạng mím môi, trợn mắt nhìn Hồng Trang đầy giận dữ.

Hồng Trang bắt gặp ánh mắt này của nàng thì lòng run lên, nghiêm mặt lạnh lùng quát: "Trừng cái gì mà trừng, có bản lĩnh thì mạnh hơn ta đi!"

Nói xong, nàng ta lại tát một cái.

Thiên Âm nhịn đau không được kêu một tiếng, miệng vừa mở, lại bị nghẹn chút bùn, hốc mắt nhanh chóng phủ đầy nước.

Tuy A Hoa hay bị người khác đánh, nhưng A Hoa thường nói, có đau cũng không được khóc, khóc sẽ đau hơn. Khóc rồi, kẻ bắt nạt ngươi sẽ càng đắc ý hơn.

Nhìn gương mặt tức giận của Hồng Trang, Thiên Âm nghĩ, lời A Hoa nói rất đúng.

Hồng Trang tức giận bĩu môi, tuy vóc dáng rất đáng yêu, nhưng trong ánh mắt ấy lại mang theo vẻ ác độc mà độ tuổi này không nên có.

Ban đầu còn nghĩ tiểu khất cái này sẽ sợ đến khóc rống, không ngờ nước mắt vừa đảo quanh một vòng đã nuốt trở lại, ngay cả ánh mắt nhìn mình cũng mang theo chút thương hại.

Hồng Trang tức giận, nhịn không được, quát: "Xem dáng vẻ đạo đức giả này của ngươi, không biết vì sao tôn thượng lại nhận ngươi làm đệ tử." Nàng ta nhìn xuống từ trên cao, kiêu ngạo như một con khổng tước: "Ta cho ngươi biết, đừng tưởng đến tiên sơn nhận tiên tôn làm sư thì ngươi giỏi. Ngày sau nếu thấy ta thì tốt nhất ngươi nên đi đường vòng, nếu không để bản tiểu thư bắt gặp thì chắc chắn sẽ chặt đứt chân của ngươi!"

Dứt lời, lại hung hăng đá mấy cái như để giải trừ tà khí rồi mang theo đám người lần lượt đi khỏi.

Thiên Âm chậm rãi bò dậy, phun bùn trong miệng ra ngoài, cuối cùng một giọt nước mắt cũng rơi xuống, sau đó cứ như đê vỡ, muốn ngăn cũng không ngăn được.

"Thiên Âm, tuy rất mất mặt, nhưng đừng khóc, phải cười cho bọn họ nhìn, để bọn họ biết, Tiểu Thiên Âm không dễ khuất phục!" Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xanh nơi xa, nở một nụ cười đầy kiêu ngạo, máu tươi chảy dọc bên mép, nàng không để tâm mà lau đi.

Đang vùi đầu sửa lại y phục đã nhiễm bẩn, nơi sâu trong tiên viên lại truyền tới tiếng nói chuyện.

"Vân Lam, ta thật sự không nghĩ ra. Thời gian trước, tiểu nha đầu kia làm loạn cả tiên môn, chưởng môn cũng chẳng nói nặng nửa lời. Lại còn ra lệnh cho trên dưới, không ai được trách mắng nàng. Hừ, chẳng phải chỉ có một thân thần thể, chỉ có thiên phú hơn chúng ta thôi sao? Chưởng môn và trưởng lão đều xem nàng ta như bảo bối vậy."

Một giọng nói khác giòn giã dễ nghe như tiếng chim đề, nhưng lời nói ra lại vô cùng khó nghe: "Hừ! Đông Phương sư tỷ, nếu ta gặp phải ả, nhất định phải đọ sức với một lần, xem thử ả ta có gì đặc biệt hơn người."

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Thiên Âm hít sâu một hơi, đang định bỏ chạy, thế nhưng đã muộn.

"Ơ? Không phải tiểu sư muội Thiên Âm của chúng ta đây sao? Đông Phương sư tỷ, chúng ta có duyên với muội ấy thật nhé!" Một nữ tử mặc phấn y giáng xuống cản lối đi của Thiên Âm.

Duyên phận? Duyên phận con bà ngươi!

Thiên Âm hận không thể văng tục như A Hoa, lòng biết đánh không lại, vội xoay người chạy trốn, bỗng ánh bạc chợt lóe, trước mặt đã bị một bạch y nữ tử ngăn trở. Chắc hẳn là Đông Phương sư tỷ trong miệng phấn y nữ tử rồi.

Hai người một trước một sau tới gần Thiên Âm, cười đến mặt mày hớn hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.