Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 46: Trưởng thành trái ý trời



Editor: Tiểu Ly Ly.

Trọng Hoa sớm đã thành thói quen lời nói làm người khác kinh ngạc của nàng, mặt không đổi sắc ngồi ở chỗ cao nhất bên cạnh Chưởng môn, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn tình cảm dâng trào của quần chúng đệ tử ở phía dưới.

Chưởng môn Lưu Cẩn buồn cười, nhìn ánh mắt của Thiên Âm, làm cho nàng giật mình.

"Đại hội tiên pháp mười một năm diễn ra một lần, thường ngày trong tiên môn lạnh lẽo, hôm nay lại nháo nhiệt không ít.. Nhìn ra các đệ tử đang rất phấn chấn. Ngay cả trong ngày thường những đệ tử rất nghiêm túc, nay khó được sung sướng huơ tay múa chân." Chưởng môn nói.

Huyền Lam vuốt ve râu dài trước ngực, sắc mặt hòa ái, hoàn toàn không có dáng vẻ trang nghiêm của Chấp pháp Trưởng lão như những ngày thường, nghe được lời nói của Lưu Cẩn, hắn cũng cười nói: "Những đứa bé được đưa đến từ Nhân giới, hôm nay cũng có thành tựu nhỏ rồi, nhân dịp  này, đến xem xem kết quả là rồng hay là Phượng hoàng. Những thứ này đều có thể cho tiên môn chúng ta tương lai!"

Sau đó các Chưởng môn Trưởng lão, cảm thán thổn thức*.

Thiên Âm khéo léo đứng ở bên cạnh Trọng Hoa, sáu năm ngăn cách với cuộc sống, nay lại nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng hưng phấn không thể đè xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo mang theo Bé Mập đáng yêu tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

"Thiên Thiên!!"

Một tiếng gào thét như sư tử vượt qua toàn trường, khiến các Trưởng lão ngồi trên đài đều kinh động, tất nhiên Thiên Âm cũng kinh động.

Vì vậy, nàng vừa suy nghĩ vừa nhìn, không biết đại thúc ngồi nghiêng ngả trên đám mây là đại thần phương nào?!

"Thiên Thiên!" Vừa gào một tiếng, người này giang hai cánh tay về phía Thiên Âm ôm lấy.

Thiên Âm vội nháy mắt mấy cái, suy nghĩ còn chưa trở lại bình thường, bàn tay nhỏ dài đã đánh ra!

Vì vậy gió lớn thổi ào ào!

"Vèo ~~!"

Tiếng xé gió xì xào uyển chuyển, mang theo tiếng kêu rên khó tin dần dần từ từ mất hẳn ở phía chân trời, thân thể của đại thúc điên cuồng kia, cũng hóa thành một điểm đen nhỏ, ánh sáng lóe lên một phát, mất dạng.

Huyền Lam ở bên canh lau trán nhỏ đầy mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Thiên Âm, mặc dù ngươi không chào đón Huyền Tề, cũng không cần bạo lực như thế, ngươi đóng cửa sáu năm không ra bên ngoài, ngày nào tiểu tử này cũng nhắc tới ngươi!"

Thiên Âm  vừa nghe xong toàn thân căng thẳng hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc!

Đại thúc gầy gò, bộ mặt đen xì vừa rồi..... Lại là Huyền Tề ca ca cười lên như gió xuân của sáu năm trước??

Đây là lớn lên trái ý trời??

"Trưởng lão gia gia, người rất ghét Huyền Tề ca ca sao, tại sao huynh ấy đang rất tốt lại nuôi dưỡng thành tinh tinh?!!"

Mặt Huyền Lam đỏ lên, đám người Lưu Cẩn cùng lúc ho khan.

Trọng Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, hao tổn tinh thần xoa trán: "Thiên Âm, không được càn rỡ!"

"Dạ, sư phụ."

Trong lòng Thiên Âm đang bị hoảng sợ, vội lui về phía sau lưng sư phụ.

Len lén liếc trái liếc phải, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu nhẹ giọng hỏi Trọng Hoa: "Sư phụ, sao không thấy Lưu Quang?"

"Xưa nay hắn đã như vậy, hành động tùy ý, thích tới thì tới, thích đi thì đi, lúc này không thấy hắn cũng là bình thường." Vẻ mặt Trọng Hoa điềm tĩnh như nước, giống như không khí náo nhiệt này không liên quan tới hắn.

Sau một lát, trong đầu truyền đến giọng nói của Trọng Hoa: "Tiên thể ngươi mới luyện thành, chưa bao giờ đánh nhau với người có kinh nghiệm, chỉ cần làm hết sức mình không thể cậy mạnh."

"Dạ, sư phụ."

Sau một lát.

"Sư phụ, nếu con làm cho người vẻ vang, có phần thưởng không?"

"......" Lông mày Trọng Hoa nhướng lên: "Ngươi muốn cái gì?"

"Con muốn cái gì sư phụ cũng sẽ cho?"

"Nếu vi sư có nó."

"Chắc chắn là sư phụ có."

"Vậy là cái gì?"

Thiên Âm im lặng nhìn quảng trường, bỏ thần thức* truyền âm, đột nhiên dùng giọng nói đáng thương: “Sư phụ, gần đây con nhìn thấy một quyển sách, bên trong có ít thứ, thật sự đồ nhi không hiểu."

*Thần thức: một loại pháp thuật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.