Thiên Âm vội vàng nhận lấy, bình tĩnh nhìn chăm chú, vật trong hộp vỏn vẹn lớn chừng hai bàn tay, cây cung ánh trăng tinh xảo nằm lặng lẽ. Tường vân* trên thân cung thoáng ẩn thoáng hiện, hai đầu cây cung cũng được chạm khắc dị hoa*, hoa có sáu cánh, trên mỗi cánh đều thấy rõ được hoa văn.
Tường vân*: mây lành.
Dị hoa*: hoa kỳ lạ.
Xuyên thấu qua những cánh hoa này, một cảm giác hết sức quen thuộc, quen thuộc đến sâu trong linh hồn, trong nháy mắt nàng dường như có cảm giác tràn đầy sức sồng. Trước mắt nàng tựa như hiện lên biển hoa màu tím, trong không trung cánh hoa tung bay như tuyết, một bóng dáng uyển chuyển trong vạn hoa tuyết từ từ xoay người, gương mặt không rõ ràng, ánh mắt đã trong sáng trở lại.
Không có cảnh tượng hoa rụng như tuyết, cũng không có bóng dáng của cô gái xinh đẹp, đối diện Trọng Hoa sâu lắng ngắm nhìn nàng.
Nàng vẫn đứng ở chỗ cũ, tay nâng hộp gỗ. Mọi thứ mới vừa xảy ra trong bất ngờ, thật giống như ảo giác.
Tay vừa lau cây cung thì đột nhiên nó phát ra ánh sáng rực rỡ mãnh liệt, Thiên Âm vội vàng che mắt, Trọng Hoa đoạt Trường Cung từ trong tay của nàng thì bỗng nhiên nó trở nên to lớn, lật bàn tay một cái, toàn thân cây cung tràn ra linh khí, thoáng chốc như thủy triều lặng xuống.
Thiên Tuyết chẳng biết lúc nào đến bên cạnh chân nàng, nhìn cây cung trong tay Trọng Hoa, vẻ mặt dường như rất kích động.
Thiên Âm ôm nó lên, ánh mắt vẫn bị cây cung hấp dẫn: "Sư phụ, cây cung này thật là kỳ lạ! Con tưởng rằng sư phụ chẳng qua chỉ muốn đưa đồ chơi cho con chứ, thật ra cây cung có linh lực rất mạnh!"
Thiên Âm vẫn sợ hãi than, Trọng Hoa quan sát cây cung kia một lần, một ấn ký mặt trăng thật giống như bức tranh nào đó ở phía tay cầm, ánh sáng rực rỡ. Hắn nhíu mày lại, tựa như có nghi ngờ có lo lắng, nghi ngờ bởi vì cây cung này đã đặt ở mật thất mấy ngàn năm, đều không náo động giống như hôm nay, vì sao chỉ ở gần Thiên Âm, linh khí bên trong cây cung lại giống như vỡ đê nước lũ tràn ra ngoài? Lại có thể cộng hưởng* với Thiên Âm, cây cung này là muốn nhận Thiên Âm làm chủ nhân của nó sao?
Cộng hưởng*: do hai vật thể cùng chấn động phát ra âm thanh.
Mặt khác, hắn lại rất lo lắng bản thân cây cung này vô cùng cường đại, Thiên Âm không cách nào nắm trong tay, sơ sẩy một cái, binh khí làm mê hoặc ý trí. Trong Tiên giới, số người bị binh khí cắn trả có rất nhiều. Bình thường đều là bởi vì tu vi của bản thân nông cạn.
"Sư phụ, cây cung này thật là xinh đẹp!"
Trong nội tâm Trọng Hoa khẽ động: "Ngươi thích?"
"Thích!" Hai mắt Thiên Âm lấp lánh, nhìn chằm chằm Trường Cung ánh trăng trong tay hắn: "Tất cả mọi người dùng Tiên Kiếm, quả thật không có gì đặc sắc, con mới không cần sử dụng kiếm. Cây cung này không chỉ đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa con có loại cảm giác quen thuộc với nó, cảm thấy nó cũng muốn ở cùng với con!"
Thiên Tuyết vội vàng phối hợp gật đầu vung móng: "Bì bõm!"
Trong nội tâm Trọng Hoa khẽ động: "Thiên Tuyết, ngươi nhận ra cây cung này?"
Thiên Tuyết vội vàng nháy mắt mấy cái, liên tục lắc đầu không ngừng.
Trọng Hoa vốn không muốn giao cây cung này cho Thiên Âm, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết đó của nàng, khó có được nàng trừ thịt nướng và vàng bên ngoài còn thích món đồ khác, trái tim mềm nhũn, liền bỏ đi suy nghĩ muốn thu hồi.
Nhưng ánh mắt nóng bỏng của Thiên Tuyết khiến cho lòng hắn không được bình tĩnh. Sau khi đưa cây cung cho nàng là một giọng nói nặng nề mà Thiên Âm chưa từng biết đến: "Cung này được đặt tên là Tịch Diệt cung, sau này nó chính là binh khí của ngươi rồi."
Hắn vừa nói vừa dẫn Thiên Âm ra khỏi mật thất, Thiên Âm không rõ chân tướng, nhìn sắc mặt vô cảm của hắn, le lưỡi một cái, cũng không dám nói gì, vội đuổi theo.
Trong nháy mắt, hai người đã đi tới phía sau núi, nhìn bầu trời trong xanh, hai tay bạch ngọc của hắn nhẹ nhàng đặt trên dây cung, chậm rãi nói ra: "Sử dụng cây cung này thật ra rất đơn giản, lấy pháp thuật ngưng tụ thành mũi tên, giống như vậy......"
Một Tiễn khí được ngưng tụ trong cây cung ánh trăng, hắn nhắm ngay bầu trời, ngón tay thon dài buông lỏng, bỗng chốc một tiếng, mũi tên linh khí giống như như sao rơi bắn về phía chân trời.
Thiên Âm vẫn còn kinh ngạc sợ hãi, Trọng Hoa cúi đầu, ánh mắt không thể nói thành lời, không khỏi ưu tư, là vẻ mặt xa lạ của Thiên Âm.
Hắn nói: "Cung này có linh khí, để tránh làm tổn thương ngươi, vi sư đã phong ấn, ngươi phải luyện tập nhiều hơn, nhanh chóng nắm giữ phương pháp sử dụng và độ chính xác." Giương mắt nhẹ nhàng đảo qua: "Không được học theo tài bắn cung của sư huynh Đông Phương ngươi, lúc luyện tập bắn mũi tên về phía Nam lại lệch về phía Bắc."
"Phốc......" Thiên Âm bật cười, ngay sau đó giấu đi, nở nụ cười nghiêm túc mà chống đỡ: "Sư phụ yên tâm, nhiều nhất con chỉ bắn mũi tên về phía Nam nhưng lại lệch về phía Đông Nam."
"......" Trọng Hoa xoay người đi: "Nếu quả thật tài nghệ như vậy, đi ra ngoài gặp người đừng nói là đệ tử Trọng Hoa ta."
Ở phía sau, Thiên Âm cố nén cười toàn thân phát run.
****
Ngày thứ hai, Chưởng môn khí phách, tập hợp một đại nhóm người chậm rãi đi về phía Trường Lưu Tiên sơn.
Một nhóm người mang theo kiếm bay trên không trung, nói ít cũng có hai ba trăm. Rất nhanh Thái A tiên sơn trở thành một điểm xa trong đám mây mù.
Trong những người này, không thường xuất hiện ở bên ngoài Tam Trưởng Lão Thiên Ngô và Ngũ Trưởng Lão Hoa Tần. Thật không may mắn, so với Thiên Âm, bọn họ thích Hồng Trang mỹ lệ thông minh khéo léo hơn. Đó là nguyên nhân ánh mắt của bọn họ nhìn Thiên Âm, không giống như bạn bè.
Ngược lại Thiên Âm chẳng hề để ý, lúc này trong lòng nàng cảm thấy bất lực. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng ẩn giấu sự hả hê của Hồng Trang khi đứng phía bên phải Trọng Hoa, Thiên Âm luôn đi theo Trọng Hoa từ khi Tiên Kiếm rời khỏi Thái A, mãi suy nghĩ một vấn đề: Rốt cuộc là kiến thức của Hồng Trang vẫn nhiều hơn mình, nhìn nàng ta không ngửng nói chuyện, đôi mắt đẹp, dáng vẻ tràn đầy ý xuân, đây không phải là thiếu nữ tư xuân* được khắc họa chân thật nhất trong thoại bản sao? Nàng đọc gần trăm thoại bản mới suy nghĩ ra vẻ mặt có ý tứ này, ngược lại Hồng Trang tự học, thật sự để cho trong lòng người cảm thấy được tư chất rất quan trọng.
Tư xuân*: theo Ly nghĩ tư xuân ở đây là dáng vẻ nhớ nhung tình yêu.
Nhưng mà Hồng Trang bằng lòng cái nào? Yêu thích ở chỗ nào?
Thiên Âm ngước cổ nhỏ của mình quét qua một nhóm mấy trăm người tới, trừ hai vị trưởng lão, có tới mười mấy đệ tử nam trẻ tuổi? Huyền Tề không tính! Phương Diệc Nhiên? Không thể nào, bình thường hai người không bao giờ xuất hiện cùng một lúc......
Trong lòng nàng suy nghĩ lại không khỏi quét qua thêm mấy lần nữa, rước lấy ánh mắt nhàn nhạt thoáng qua của Trọng Hoa, trong lòng Thiên Âm liền không vui rồi.
Này, đột nhiên không vui, ánh mắt kia của Trọng Hoa nói ra thật lạnh nhạt vô cùng, nhìn giống như không có gì khác biệt với thường ngày, nhưng bên cạnh hắn có Hồng Trang, chuyện trong lòng nàng hoàn toàn không giống như thường ngày rồi.
Tay nàng lại chuyển động liên tục, trong lòng ngọn lửa tức giận lại chạy trốn, không biết làm gì với vẻ mặt lạnh nhạt của Trọng Hoa, từ đầu đến cuối không hề có can đá Hồng Trang đang đắc ý xuống mây.
Suy nghĩ như thế chuyển một cái, trong nháy mắt nàng oán giận lên Chưởng môn.
Trước khi xuất phát, Lưu Cẩn dặn đi dặn lại Trọng Hoa, giúp một tay dạy dỗ Hồng Trang, nói là nàng chưa bao giờ ra khỏi tiên môn, mong rằng trên đường đi hỗ trợ và chiếu cố chăm sóc nhiều hơn.
Vì muốn dốc lòng chăm sóc, Hồng Trang trực tiếp chen vào giữa Thiên Âm và Trọng Hoa. Đập vào mắt Thiên Âm khiến nàng muốn kéo ra mà kéo không được, khối u ác tính trong lòng muốn đào mà đào không lên.
"Tôn thượng, lần đi Trường Lưu cần bao nhiêu thời gian?" Hồng Trang nũng nịu mở miệng, toàn thân Thiên Âm nổi da gà không ngừng, nhìn về phía Hồng Trang, ánh mắt của nàng tràn đầy ngạc nhiên kinh dị hoảng sợ —— từ lúc nào Hồng Trang trở nên dịu dàng nhu nhược như thế? Nàng ta chính là Trái ớt nhỏ mà!
Ánh mắt của Trọng Hoa không nghiêng, hơi thở bình thản mặt không chút thay đổi: "Ba ngày là có thể tới."
Hồng Trang thẹn thùng e lệ xuân thủy nhộn nhạo thoáng nhìn, lại hỏi: "Tôn thượng, con có chút mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi một chút hay không?" Rước lấy ánh mắt của Trọng Hoa liếc nhìn một cái, nàng vội cúi đầu: "Con xem các sư huynh sư tỷ trên mặt đều hiện lên vẻ mệt mỏi, vội vội vàng vàng chạy tới như vậy, cho dù có đến chỗ Trường Lưu, thân thể cũng không bình phục được, đối mặt Ma tộc, chiến lực cũng đã giảm bớt nhiều......"
Thiên Âm nghiêm mặt nhìn chằm chằm nàng, trong đáy lòng có một tiểu nhân nhi mặt đỏ lên bạo hống: nghỉ ngơi một chút? Nghỉ ngơi một chút em gái ngươi! Ngươi được sư phụ mang theo Ngự Không phi hành, đứng ngươi cũng không đứng, ngươi còn mệt cái gì hả? Lừa gạt ai đó? Còn có, Hồng Trang, Trái ớt nhỏ ngươi có phải muốn ở trước mặt sư phụ ta lộ ra nụ cười quyến rũ lay động hay không?
Nếu sư phụ bị quyến rũ thì làm sao đây? Chẳng phải muốn học thoại bản trong vở kia, nửa đêm nam chủ nhân sẽ công chiếm giai nhân, lỡ như mang thai......
Càng nghĩ toàn thân càng rét run, Trọng Hoa lập tức phát hiện nàng có cái gì không đúng, bàn tay hơi có nhiệt độ liền lau cái trán: "Thế nào? Thiên Âm cũng mệt mỏi?"
"Sư phụ......" Thiên Âm giống như mèo con hừ hừ, hài lòng thấy sắc mặt Hồng Trang tái nhợt.
Hừ! Cướp sư phụ ta? Không có cửa đâu! Sư phụ ta, lão nhân gia hắn có định lực rất tốt!
Trong lòng nhổ nước bọt khinh bỉ, ngửa đầu vẻ mặt nàng ngây thơ: "Sư phụ, đồ nhi không mệt. Đồ nhi hận không thể mau hơn chút nữa. Chúng ta muốn chạy tới Trường Lưu sớm một chút, là có thể nhanh chóng đuổi ma chúng đi, người trong Trường Lưu tiên sơn cũng sớm chịu ít khổ sở."
Trọng Hoa vui mừng cười một tiếng: "Khó có được Thiên Âm hiểu chuyện như thế."
"Đương nhiên rồi, ai kêu con là đồ đệ của sư phụ chứ!" Thiên Âm khí thế kêu ngạo phất tay một cái, ngay lập tức một vật từ trong tay áo bị bay ra, rơi vào trong ngực của Tam Trưởng Lão Thiên Ngô.
Thiên Ngô đang để ý tới ba người, đột nhiên trong ngực nhiều hơn một đồ, trong nháy mắt hiếu kỳ liền cầm lên liếc nhìn, lập tức mặt già đỏ lên, trước mặt bỗng tối sầm, suýt nữa thở không nổi.
Thiên Âm vừa thấy, trong lòng hô to không ổn, nghĩ muốn đưa tay cầm về đã không kịp, liền âm thầm nháy mắt nhìn Huyền Tề ở một bên đang xem kịch vui mà.
Ngũ Trưởng Lão Hoa Tần cũng đến gần xem thử, quay đầu nhìn chằm chằm dáng vẻ Thiên Âm, mặt đã giống như khoa lang đỏ.
"Ngươi lại có thể xem sách Đông cung?" Hắn rống to một tiếng, mọi người đều kinh ngạc, ngay sau đó tiếng cười tiếng ho khan theo gió truyền đến, tay Trọng Hoa vuốt đầu nàng, vô cùng vô cùng chậm thu tay về.
Huyền Tề ngẩn ra, thoáng chốc ngón tay cái giơ thẳng lên, nét mặt kia tuyệt đối là bái phục! Phương Diệc Nhiên cũng nhìn Thiên Âm, thái độ của hắn tuyệt đối là kinh ngạc thán phục!
Lúc này Thiên Âm không dám quay đầu nhìn mặt Trọng Hoa, ngay cả như vậy, nàng cũng có thể sâu sắc cảm nhận được từ trên người hắn truyền tới hơi thở lạnh lùng.
Khóc không ra nước mắt!
Dưới đất sông núi thoáng một cái đã qua, mấy con chim nhạn phía Nam di chuyển xếp thành một đường thẳng bay qua trên đầu mọi người, không biết ăn phải thứ gì mà đau bụng, Nhạn nhi kéo một bãi phân, cứ như vậy trực tiếp hoa lệ rơi vào đỉnh đầu Thiên Âm đang xấu hổ.
Toàn thân nàng cứng ngắc, liền hóa làm pho tượng. Trong không trung tiếng cười càng phát ra vang dội.
Mơ hồ, đỉnh đầu hình như cũng truyền tới tiếng cười khẽ.
Tiếng cười kia quá nhanh, nhanh hơn so với tiếng gió thổi xẹt qua tai.
Thiên Âm dùng một ít pháp thuật làm sạch phân do chim nhạn bài tiết trên đầu mình, gương mắt hoài nghi thăm dò liếc trộm Trọng Hoa, lại thấy mặt hắn vẫn lạnh lẽo như cũ, giữa lông mày, ấn Tiên Tôn như pho tượng núi cao đặt ở trong lòng nàng.
Liếc mắt nhìn lại, nàng nghi ngờ sâu hơn.
Sư phụ không có cười? Vậy vừa rồi tiếng cười của người nào truyền đến đỉnh đầu?
Vì vậy quét mắt xung quanh, trong khi liếc mắt ở nơi này, Trọng Hoa khẽ mở môi mỏng: "Ngươi thích ăn cái gì?"
Mọi người cả kinh, không hiểu tại sao hắn đột nhiên nhắc đến việc ăn, vì vậy nín thở đưa mắt nhìn nghiêng tai lắng nghe, rồi trên mặt mọi người lại vân đam khinh phong.*
Vân đạm khinh phong*: mây gió điềm nhiên.
Thiên Âm theo bản năng đáp: "Gà nướng!"
"Còn gì nữa không?"
"Chỉ cần nướng con đều thích." Thiên Âm cắn môi: "Sư phụ, ngài muốn làm gì?"