Võ đài của tu sĩ chia theo thành từng cảnh giới, luyện khí, trúc cơ, kim đan. Người nổi bật trong đám luyện khí kì là Vị Thành, dù hắn chưa trúc cơ nhưng tu vi đã đến đỉnh luyện khí, sau đại hội lần này tỉ lệ trúc cơ là rất cao, so với tu sĩ bình thường đã là không tệ.
Trên đài cao là năm chưởng môn cùng trưởng lão các tông môn. Vị trí của Luyện hồn tông là ở giữa. Lúc này, Tiểu Điềm đang đứng sau ghế ngồi của Đoạn Lãng, còn hắn đang ngả người trên ghế, tư thái thờ ơ mà quan sát các võ đài. Thời gian này, chỉ là các trận đấu vòng loại, nên mọi người cũng đang thư thái. Ai cũng rất có niềm tin vào đệ tử của môn phái mình. Ngoài Vạn Độc Cốc như bài xích người ngàn dặm, Liên Hoa Sinh chưởng môn cùng Cảnh Nguyên đạo sĩ thong thả nói chuyện phiếm, Hứa Vĩ Xương cùng Hổ Uy trò chuyện thân mật.
Ở phía dưới võ đài thì ngược lại, người trên đài đấu pháp kịch liệt, ở dưới ngoài cổ vũ cho đồng môn còn có người trực tiếp mở quầy cá cược. Vấn đề nho nhỏ này cả năm tông môn đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, vì đây cũng là một sự kiện lớn, số linh thạch cá cược cũng không nhiều. Lúc này Tiểu Điềm đã xin phép được Đoạn Lãng cho xuống dưới dạo quanh các võ đài. Nàng tìm xung quanh, ở phía võ đài tu sĩ trúc cơ, nàng trông thấy Mạc Phàm, hắn đang chăm chú đứng xem dưới một võ đài. Tiểu Điềm hét to:
“Sư huynh! ”
Âm thanh của các đồng môn xung quanh át đi tiếng hét của nàng. Phải đến lần thứ ba Mạc Phàm mới quay đầu nhìn về phía nàng, Tiểu Điềm chen tới gần, nàng nói:
“Sao huynh ra đây xem sớm thế, huynh lượt sau mới lên đài cơ mà?”
“Ở đây có một người khá mạnh, muội nhìn xem.” Mạc Phàm đưa mắt ra hiệu về phía võ đài.
Tiểu Điềm ngẩng lên nhìn, trận đấu này vừa khéo cũng là một tu sĩ trúc cơ của Luyện hồn tông. Người nọ sử dụng pháp bảo là một cái chùy, xem dáng vẻ và chiêu thức thì có lẽ là một tu sĩ chuyên tu công pháp hệ thổ. Từng chiêu thức đánh ra trên mặt đất đều hiện lên một gai xương, nếu trúng chiêu e là sẽ bị quấn lấy khó mà di chuyển được. Vậy nhưng lúc này dáng vẻ của hắn vô cùng chật vật, trên mặt đã có dấu hiệu bị trúng độc xám xanh, môi rỉ máu. Tiểu Điềm nhìn người giao đấu cùng hắn. Người kia mặc một cái áo choàng xám che đầu, mái tóc đen dài thấp thoáng dưới mũ trùm, dáng người nhỏ nhắn. Nàng như dạo chơi mà sử dụng phương pháp du đấu, không tiến lại gần phạm vi công kích của tu sĩ hệ thổ, lặng lẽ rải độc. Chưa đến nửa nén hương. Tu sĩ Luyện hồn tông đã tuyên bố chịu thua, hắn vội vã nhảy xuống dưới đài, uống vội một viên đan dược, khoanh chân thổ nạp để bức độc tố ra ngoài.
Tiềm Điềm nhìn về thiếu nữ được tuyên bố thắng cuộc trên đài, trưởng lão trọng tài hô to:
“Vạn Độc Cốc, Y Bình, thắng.” Nàng kia nhẹ nhàng đi xuống võ đài, hoàn toàn không có dấu hiệu mất sức.
Tiểu Điềm thấy vậy thầm nghĩ đến cách nàng ta vừa chiến đấu, trở tay xuất ra một bình đan dược, đưa cho Mạc Phàm.
“Huynh cầm lấy đi, muội ở đây có ít giải độc đan phẩm chất khá tốt, nếu gặp nàng ta chắc cũng có chút tác dụng.”
Mạc Phàm ngạc nhiên cười, hắn không từ chối chỉ nói:
Nàng nhìn các võ đài xung quanh, vẫn còn đang đấu pháp chưa phân thắng bại. Võ đài này là kết thúc sớm nhất. Mấy tu sĩ Luyện hồn tông đánh cược cho đồng môn của mình đang ỉu xìu tản ra các võ đài khác.
Cách mấy võ đài, Chu Yên cũng đang giao đấu cùng một tu sĩ Kim bằng tông, dù đấu pháp đối phương khá bạo lực, còn kết hợp cùng một con Thiên Lang nhưng có vẻ như công pháp kì dị và phương pháp rèn luyện của Lý Tam trưởng lão đã có tác dụng. Hắn đấu cùng người ta nhưng không rơi vào thế hạ phong. Cuối cùng dùng một chiêu thức tên là Trảm Thiên Quyền mà hạ gục đối thủ, nắm đấm màu vàng kim phát ra uy lực của kim hệ linh căn mạnh mẽ, khiến đối phương không phòng thủ được mà bay về phía góc võ đài, con Thiên Lang cũng bị dư chấn mà bị đánh rớt ra xa. Sau mười hô hấp đối phương không dậy được liền bị phán thua cuộc.
Tiểu Điềm thấy vậy liền vui vẻ hô to: “Đánh hay lắm! Chu tiểu tử! ”
Nhưng có người còn khoa trương hơn nàng, đó là Lý Tam đại trưởng lão, hắn thô bạo đứng phía bên kia mà hô lớn:
“Hảo đồ đệ của lão phu! Phải thế chứ!”
Làm cho Chu Yên lúng túng gãi đầu, hắn chắp tay xin lỗi đối phương rồi bỏ chạy khỏi võ đài. Phía bên Hứa Vĩ Xương cũng phải lầm bầm “không ra thể thống gì” rồi đỏ mặt quay ra xin lỗi tông chủ Kim Bằng Tông:
“Lão đệ đừng chấp nhé, Lý Tam chờ đợi mãi mới có một đệ tử ưng ý hắn, không khỏi có chút phấn kích, ha...ha.”
Hổ Uy lại xua tay sảng khoái nói:
“Không hề gì, đồ đệ thắng thì sư phụ nên khích lệ, nên thế, nên thế. Với lại đệ xem thì tư chất của tiểu tử kia cũng không tồi, thắng cũng phải. Nhưng còn chờ xem nhé, bên đệ cũng có một tiểu tử không tệ đâu, sư huynh cứ xem tiếp thì biết.”
“Được! Ta cũng rất mong chờ muốn xem đệ tử nào mà lọt vào mắt xanh của đệ.” Hứa Vĩ Xương cũng hào hứng đáp lời.
“Nhưng mà Hứa huynh cũng phải chờ lâu chút đấy, tiểu lang tử kia vận khí khá tốt, bốc thăm được phiếu trắng. Phỏng chừng giờ đang đi lại trong đám đệ tử dưới kia rồi.”
***
Vòng đấu loại của các võ đài cũng đã có kết quả chung cuộc. Lần này đến lượt Mạc Phàm lên đài, hắn gật đầu với Tiểu Điềm rồi chậm rãi về phía võ đài của hắn.
Mạc Phàm tuy là đệ tử của chưởng môn nhưng tính tình cũng không kiêu căng, lại hòa nhã với đệ tử trong tông môn, nên nhân duyên của hắn khá tốt. Ngoài Tiểu Điềm ra thì có rất nhiều đệ tử Luyện hồn tông cổ vũ cho hắn. Hứa Vĩ Xương cũng đang đưa mắt về phía võ đài này.
Đối thủ của Mạc Phàm là tu sĩ của Liên Hoa tông, tên gọi Diệu Pháp, tuổi chừng mười tám tuổi, thiên tư không tệ. So với Diệu Pháp thì Mạc Phàm còn mới mười năm tuổi trông thấp bé hơn. Nhưng không hề ảnh hưởng tới sự cổ vũ nồng nhiệt dưới võ đài dành cho hắn.
Tu sĩ Liên Hoa tông chú trọng ôn hòa nhưng cũng phân chia ra pháp môn tu luyện riêng, có người trọng chú ngữ, có người dùng pháp bảo, cũng có người sử dụng côn thuật. Diệu Pháp sử dụng là một cây côn chiều dài tầm ba mét. Ngay từ lúc bắt đầu giao đấu đã quyết định tấn công trước, hắn lao lên trên dùng côn vụt, đâm, bổ. Thế công uy mãnh. Đây là một tu sĩ kiêm tu thổ hệ và kim hệ. Mạc Phàm cũng không nóng vội, hắn sử dụng thân pháp né tránh nhuần nhuyễn, giữa các côn ảnh là tàn ảnh của hắn, đệ tử xem bên dưới vô cùng phấn khích. Tiểu Điềm cũng là một trong số đó, bên cạnh nàng cũng có người nói:
“Không tệ nha. Nghe nói chưởng môn Luyện hồn tông mới thu một đồ đệ, nhưng nếu chỉ có thế này thì Lang Hạo ta cũng thừa sức làm được.”
Tiểu Điềm nhíu mày ngẩng lên nhìn về người có phát ngôn ngông cuồng này. Thì thấy một dã thiếu niên cao hơn nàng tầm hai mươi phân đang nhếch miệng cười nhìn đấu pháp trên võ đài. Hắn có nước da màu đồng, ngực để trần, trên cổ đeo dây chuyền bằng nanh sói, thân dưới quấn một cái khố bằng da báo, cơ bắp trên người rắn rỏi. Tóc hắn buộc lên đơn giản sau đầu, khuôn mặt hắn tràn ngập hơi thở bá đạo, mày đen hình lưỡi mác kéo dài đến thái dương, mắt sâu mũi cao, trong cuồng dã mà đầy mị lực. Thấy Tiểu Điềm đánh giá mình, hắn cũng không khó chịu mà cúi đầu nháy mắt với nàng, giọng nói ngả ngớn như đăng đồ tử:
“Sao hả tiểu muội tử? Nhìn ta kĩ vậy, có phải bị mị lực của ca đây thu hút rồi không? ”
“Không có gì. Mạc Phàm sư huynh không phải a miêu a cẩu muốn nói gì thì là thế đấy.” Nàng nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía võ đài.
Lúc này Mạc Phàm đã ra chiêu. Hắn tạo một lá chắn bằng đất xung quanh hai cánh tay, trực tiếp đỡ lấy trường côn bằng cánh tay trái. Tay phải hóa ra một cây roi, hỏa diễm hừng hực, quất thẳng vào người đối thủ. Diệu Pháp cũng dùng kim quang hộ thể nhưng Xích Diễm Tiên trực tiếp xuyên qua lớp phòng hộ quất rách sam y của hắn, để lại vết thương bị thiêu đốt đến chuyển thành màu đen. Đây là lần đầu tiên Tiểu Điềm trông thấy pháp khí của Mạc Phàm, lần nào đấu pháp với nàng, hầu hết hắn đều dùng thân pháp né tránh. Dưới võ đài bùng nổ, Tiểu Điềm nhướn mày nhìn Lang Hạo, hắn không để tâm đến sự cười nhạo của nàng, ánh mắt nhìn Mạc Phàm toát ra sự hưng phấn. Nàng thấy hắn khẽ liếm môi, giống như con thú săn mồi nhìn thấy con mồi của mình. Nàng cực kì không thích biểu cảm đó, nhỏ giọng thì thầm “giả thần giả quỷ”. Không khó đoán, chỉ tầm nửa chén trà, Diệu Pháp đã bỏ cuộc. Lang Hạo nhìn thiếu nữ đang vui vẻ vỗ tay reo hò, hắn cúi xuống thì thầm vào tai Tiểu Điềm:“ Nhớ kĩ tên ta, Lang Hạo, thật mong chờ có thể nhìn thấy biểu cảm của nàng khi Mạc Phàm thua cuộc. Hẹn gặp lại, tiểu nương tử.”
Trong lúc Tiểu Điềm còn ngẩn người thì hắn đã lách qua đám người, rời khỏi. Đến khi nhận ra thấy người đi mất, nàng chỉ có thể dậm chân tức tối:
“Heo mẹ mới làm tiểu nương tử của ngươi! Quản ngươi Lang Hạo hay Lang Heo gì. Đừng để ta gặp lại ngươi, xem ta có chém ngươi ra cho heo ăn không.”
Mạc Phàm đang bước tới bên cạnh Tiểu Điềm, thấy đáng vẻ tức tối của sư muội, hắn khẽ cười:
“Huynh thắng muội không vui à, sao lại tức giận thế này?"
“Vui chứ, nhưng vừa nãy có một tên kiêu ngạo đòi hạ gục huynh đấy. Hắn dám gọi muội là tiểu nương tử, gặp hắn phải thay muội xả giận nhé.”
Tiểu Điềm mím môi nói, điệu bộ rất hùng hổ.
“Được, chút chỉ hắn cho huynh, huynh thay muội dạy dỗ hắn.” Mạc Phàm nghe vậy nghiêm túc gật đầu.
“Không hổ là sư huynh của muội. À, hắn nói tên hắn là Lang Hạo.”
“Ồ? Được rồi.” Mạc Phàm biết cái tên này, là tên tiểu tử lúc bốc thăm được phiếu trắng còn than vãn nhàm chán. Mạc Phàm cũng cảm thấy mình không sợ hắn.