Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng

Chương 34: Thái âm tinh thần quyết (2)



Học Thái Âm Tinh Thần Quyết đến cảnh giới tiểu thành có thể ngưng tụ hư ảnh của một vầng trăng lưỡi liềm, đánh ra sức mạnh tinh thuần của thái âm lực tương đương với hai mươi thành tu vi, tức là gấp đôi cảnh giới hiện tại. Nếu tu đủ cho hư ảnh đạt đến một vầng trăng thì khi thi triển tương đương với gấp mười lần cảnh giới, vượt cấp khiêu chiến hoàn toàn có thể. Điều đáng sợ nhất ở công pháp này không phải là hiệu lực hấp thu linh khí của nó. Mà là cách nó thu nhận thái âm khí từ mặt trăng và rút ra thái âm lực, có thể dùng thái âm lực để tôi luyện căn cốt hoặc ngưng kết trong hư ảnh đánh ra. Cùng với lôi điện và thái dương lực chính là một trong ba loại lực lượng khó đối kháng nhất. Nhưng công pháp này cũng có chỗ thiếu hụt. Nếu như tu luyện đến cảnh giới đại thành mà cứ tiếp tục như vậy thì sẽ trở thành một hoạt tử thi, cương thi sống, bởi âm khí quá thịnh trong cơ thể.

Chính vì vậy mới có bộ công pháp hạ, Thái Dương Tinh Thần Quyết, đây mới là bộ công pháp khó tu nhất. Nữ tử vốn thuần âm, mà Huyền Âm linh thể là thể chất cực âm, thái dương khí lại xung đột với thái âm khí. Tương tự thì thái âm lực cũng đối kháng gay gắt với thái dương lực. Chắc hẳn khi tu luyện bộ Thái Âm Tinh Thần Quyết, Tử Táng Đại Đế đã biết nhược điểm của nó, nhưng nàng ấy vẫn quyết tâm tu luyện. Phải nói tham vọng của nàng rất lớn, muốn ngưng tụ cả thái âm và thái dương lực trong cơ thể và khống chế nó. Nói đơn giản chính là, tu luyện Thái Dương Tinh Thần quyết phải khống chế cho lực lượng thái âm và thái dương cân bằng nhau. Chỉ cần sau khi tu thành Thái Âm Tinh Thần Quyết chuyển sang Thái Dương Tinh Thần Quyết thì sẽ khắc phục được nhược điểm của cả hai bộ công pháp.

Tạm thời không nói đến quyển hạ, quyển thượng Tiểu Điềm mới bắt đầu tu luyện. Xuất hiện một lần nữa trong động phủ, nàng đi ra ngoài nhìn lên bầu trời, đêm nay là một đêm có trăng, trời cũng đã vào nửa đêm. Nàng kiếm một chỗ bằng phẳng xếp bằng lại tu luyện. Không hề để ý đến, ở cửa động phủ của mình, Đoạn Lãng đã đứng đó từ bao giờ. Hắn khoanh tay nhìn nàng đang ngưng thần thổ nạp, bóng cây bên cửa động che khuất gương mặt hắn, không rõ biểu cảm.

Khi hô hấp đầu tiên được hít vào cũng là lúc Tiểu Điềm mở huyệt bách hội hấp thu thái âm khí vào cơ thể, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập từ vùng đỉnh đầu lan đến thức hải. Rất khó để có thể nói cảm giác này thành lời, nhưng cái lạnh này liên quan đến phương diện thần hồn. Cố chịu đựng khó chịu để linh khí thái âm đi qua huyệt bách hội, một đường xuống đan điền và thở ra, kết thúc một vòng tu luyện. Cái kì lạ là khi linh khí tụ tại đan điền sẽ không lạnh băng như lúc đi qua huyệt bách hội, mà trở lên ấm áp vô cùng, cả cơ thể vô cùng thoải mái. Cứ như vậy mà tu luyện cho đến lúc ánh trăng đã biến mất, thì liền thu công. Sương đêm tuy lạnh, đọng lại cả trên má, nhưng đôi mắt Tiểu Điềm hoàn toàn thanh tỉnh. Giờ cảm nhận tu vi chững lại ở kim đan trung kì đã lâu cũng có chút nhúc nhích trong cơ thể không khỏi vui mừng. Phát hiện ra thân thể mình nhẹ nhàng linh hoạt hơn bao giờ hết, đấy là lợi hại của thái âm lực.

Lực lượng nàng tu luyện một đêm này chỉ nhỏ bằng nửa hạt gạo mà đã như vậy, liệu khi thái âm lực ngưng tụ càng đầy thân pháp của nàng sẽ tiến bộ đến đâu? Tiểu Điềm vô cùng mong chờ. Đứng dậy muốn bước đi về phía động phủ của mình thì nhìn thấy Đoạn Lãng. Ánh mắt của hắn nhìn nàng hơi thâm trầm, môi nhếch lên mỉm cười. Trong lòng cảm thán cơ duyên của đồ đệ hắn không tồi, đến tu vi của hắn bây giờ chỉ thấy được nàng là trúc cơ đại viên mãn. Nếu không phải đã trực tiếp thấy nàng kết đan thì hắn cũng bị gạt. Đây không phải Tiểu Điềm cố ý, mà chính nàng cũng không biết, khi tu luyện công pháp của Tử Táng Đế, Táng Thiên Bia đã nhận nàng làm chủ, nó dứt khoát giúp nàng che lại tu vi.

“Lúc nãy đi đâu? Ta tìm ngươi không được.”

Tiểu Điềm nhớ tới lúc mình tiến vào không gian của Táng Thiên Bia, trong lòng trầm mặc, hơi cúi đầu phân vân không biết trả lời thế nào. Nhưng chưa chờ nàng mở miệng đã thấy bàn tay hắn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn nói:

“Sau này ra ngoài, cẩn thận chút, đừng tùy tiện biến mất, người khác sẽ sinh nghi. Mỗi người có cơ duyên của mình, ngươi không cần phải nói cho ta. Vào đi thôi.”

Nói xong hắn thu tay, quay đầu trở về động phủ của mình. Để lại Tiểu Điềm một mình đứng đó, nàng nhìn bóng lưng cao lớn của hắn chìm vào đêm đen, đến khi thân ảnh khuất sau cửa động mới trở về.

Đều nói đối với cuộc sống của người tu sĩ, thời gian không tính là gì, có khi quay đầu ngoảnh lại, cố nhân năm đó đã chẳng còn. Đường tu luyện chính là khắc nghiệt như thế. May mắn, Tiểu Điềm mới rời đi hai năm, thời gian này chỉ là chớp mắt. Khi mặt trời lên cao sáng bừng cả dãy Lao Sơn, Tiểu Điềm mang theo Kim Bảo bay xuống lục phong tìm Mạc Phàm. Nàng còn hỏi xin sư phụ mấy con hạc truyền tin để thông tri cho Chu Yên xuống lục phong tụ hợp. Phải nói thứ này là đồ tốt, mặc dù khoảng cách quá xa thì không hiệu lực, nhưng trong phạm vi Luyện Hồn tông thì không vấn đề.

Lục phong vẫn như cũ không hề thay đổi, rặng trúc bốn mùa không héo úa, thời tiết mùa đông khắc nghiệt mà nó vẫn xanh tươi... Ngoài ý muốn, trong căn nhà tranh Tiểu Điềm lại chỉ thấy chưởng môn Hứa Vĩ Xương, lão đang khí định thần nhàn mà một mình đánh cờ. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Điềm, ngạc nhiên cười nói:

“Ai dà, Điềm nha đầu đã về rồi à? Lại đây sư bá xem có tiến bộ gì không nào?”

“Bái kiến chưởng môn sư bá, con vẫn thế, lần này ra ngoài có chút thu hoạch nhỏ.” Tiểu Điềm tiến lại gần, ngại ngùng trả lời, ánh mắt đảo quanh căn phòng.

Nhận ra sự thắc mắc của nàng, Hứa Vĩ Xương nheo đôi mắt, trong giọng nói không giấu vẻ tự hào:

“Con tìm Mạc Phàm hả, hơn nửa năm trước nó cảm thấy có dấu hiệu muốn kết đan, đã bế quan ở động phủ khác rồi. Chắc khoảng một thời gian ngắn nữa mới trở về. Hừm, Tiểu Điềm à, ta trông con cũng không tệ a. Vậy mà tu vi đã tới trúc cơ đại viên mãn, hẳn cách ngày kết đan không xa, cố gắng lên.” Lão hiền từ động viên nàng.

“Cảm ơn sư bá đã chỉ bảo. Vậy khi nào sư huynh xuất quan, người nói hắn tới tìm con nha.” Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên khi nghe Hứa Vĩ Xương nhận định về tu vi của mình, nhưng nàng không định giải thích, lờ mờ đoán ra được lý do.

“Được rồi, được rồi. Nó mong con về như thế, tất nhiên ta sẽ nhắn.” Hứa Vĩ Xương gật gù, giọng nói ra chiều ta đã hiểu.

Đúng lúc rời khỏi nhà tranh, con hạc giấy truyền tin của Chu Yên cũng tới tay nàng. Vừa nhận lấy thì giọng nói của một nam tử cất lên, giọng điệu vẫn ai oán không thay đổi:

“Sư tỷ, tỷ trở về ta rất vui mừng, nhưng mà ta thực khổ a sư tỷ. Sư phụ ta nửa năm trước nghe tin Mạc Phàm sư huynh bế quan, liền nói ta quá ham chơi rồi đến giờ chỉ mới là trúc cơ đại viên mãn. Người không vừa ý lại bắt ta luyện tập nhiều hơn nữa, đây không phải là đối đãi dành cho người thường đâu sư tỷ. Giờ ta đang ở trong thác nước tu luyện không tới được, tỷ có rảnh thì tới thăm ta đi.”

Còn tỉ mỉ tặng kèm hình vẽ chỉ đường, Tiểu Điềm bật cười, không ngờ tên sư đệ này lại tếu táo như vậy. Nàng thấy thực ra là hắn cũng rất hưởng thụ quá trình huấn luyện này của Lý Tam đại trưởng lão, nếu không với tính cách của hắn thì đã bỏ chạy rồi. Cũng tốt, dù sao ban ngày nàng không tu luyện được, vậy thì đến xem hắn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.