Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng

Chương 35: Gặp lại chu yên



So với một số cao tầng trong tông môn, Lý Tam đại trưởng lão là người có tính cách không thích trói buộc theo khuôn phép. Dù nắm quyền cao nhất của chấp pháp đường. Nơi lão và Chu Yên tu hành không nằm ở một trong mười ba ngọn núi Lao Sơn, mà ở khu vực núi thoai thoải về phía tây, cách nơi ở đệ tử ngoại môn ba dặm. Vốn nơi tu hành cũng quyết định yếu tố linh khí, thường thì càng cao linh khí càng nồng đậm. Nhưng Luyện Hồn tông lại là một tông môn không như vậy. Từ lúc khai sơn lập phái đã bố trí một pháp trận lớn trên dãy núi. Vị nào định cư nơi nào dùng lệnh bài thân phận đó mà xác nhận, linh khí sẽ tự phân bố. Vì thế cho nên mới có chuyện một đại trưởng lão lại xuống dưới ngọn núi thấp lè tè mà cư ngụ. Lý do thì chỉ vì vùng núi này đủ rộng lớn để lão trồng chè cho riêng mình, đam mê này của Lý Tam thì ai cũng biết. Đừng nhìn ngày thường vị đại trưởng lão này tính tình hào sảng mà nhầm. Bởi thực chất lão đang đi đến bước tu luyện tâm cảnh, bây giờ thực sự đã thu liễm hơn nhiều.

Khi Tiểu Điềm tìm đến nơi theo bản đồ chỉ dẫn của Chu Yên thì trông thấy một thác nước cao hơn trăm trượng, Chu Yên đang tu luyện ở đó. Thường thì nghĩ đến cảnh tu luyện dưới thác nước người ta sẽ liên tưởng tới một người ngồi vững như bàn thạch tọa thiền, mặc cho nước từ ngọn thác đổ xuống thân mình. Nhưng không có, phương pháp của Lý Tam đại trưởng lão quái lạ hơn.

Tiểu Điềm đứng cách một khoảng chỉ trông thấy Chu Yên đang như một con sên chậm chạp từ từ bò từ dưới thác nước lên trên đỉnh. Không hề sử dụng linh lực, chỉ dùng nhục thân. Đại trưởng lão vậy mà hạn chế tu vi của hắn xuống ngưng khí kì tầng ba. Thác nước trơn trượt, nước xối liên tục vào thân hình của hắn, tiếng nước chảy ồ ồ chấn động màng nhĩ.

Chu Yên lúc này còn chưa biết đến sự có mặt của Tiểu Điềm. Nàng cùng Kim Bảo, một người một chuột tròn mắt mà nhìn thân hình chật vật trong dòng thác chảy xiết. Bọt nước tung trắng xóa, nếu không phải bộ y phục màu vàng của Chu Yên khá bắt mắt thì cũng khó phân biệt. Không nhìn rõ nét mặt của Chu Yên, nhưng chỉ cần thấy mấy lần hắn trượt chân ngã xuống lại tiếp tục leo thác thì Tiểu Điềm thực sự khâm phục. Đều nói các thiên tài trời sinh đã may mắn, nhưng người ta chỉ nhìn thấy vinh quang mà quên đi nỗ lực của họ.

Tiểu Điềm im lặng ngồi bên bờ suối đối diện mà nhìn sư đệ của mình, cho đến lúc hắn bò lên được ngọn thác cao trăm trượng. Hắn hồng hộc thở dốc, lấy tay vuốt gọn nước bám trên mặt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiểu Điềm hai tay chống cằm vui vẻ nhìn hắn phía dưới.

“Sư tỷ!” Thiếu niên mừng rỡ hô to, vẫy tay với nàng từ trên cao.

Tiểu Điềm vẫy vẫy tay đáp lại, thấy hắn nhanh như con sóc chạy theo một con đường khác xuống chỗ nàng.

Trước mặt nàng không còn là nam hài tử ngây thơ hai má phúng phính hay tranh ăn lúc trước. Mà là một thiếu niên rạng rỡ khôi ngô đầy sức hút của tuổi trẻ, hắn cao hơn nàng cả một cái đầu. Mái tóc Chu Yên buộc cao, vài lọn tóc ướt còn dính vào cổ áo, đôi mắt một mí hồi nhỏ giờ càng thêm hẹp dài. Chỉ có nụ cười của hắn là không đổi. Tiểu Điềm vỗ vỗ bả vai hắn:

“Không tồi nha, Chu tiểu tử mới hai năm không gặp mà đã cao thế này rồi cơ à? Ta vừa mới trở về hôm qua, hôm nay đã tới thăm đệ đấy. Sao? Cảm động không?”

“Cảm động! Cảm động muốn khóc luôn. Đệ một mình tu luyện chán muốn chết, không dám than thở cùng ai. Ha ha, đi với đệ, hôm nay đến đây thôi. Trốn sư phụ đệ một buổi, tỷ đệ ta cùng đi làm một bữa. Ủa, con chuột này lạ nhỉ, lông còn màu vàng, sủng vật của tỷ hả?” Chu Yên đang hồ hởi nói liền nhìn thấy Kim Bảo đang nằm trên vai Tiểu Điềm tò mò quan sát hắn.

“Chít chít.” Kim Bảo không khách khí nhe răng đáp lại. Tiểu Điềm gõ đầu nó, gật đầu.

“Ừ, ta nhặt được nó đấy. Tên nhóc này cũng là một đứa tham ăn.”

Chu Yên có vẻ khá hứng thú với Kim Bảo, học theo Tiểu Điềm trêu chọc nó cả một đường đi. Đến lúc nướng thịt ăn trên đồi một người một thú cũng so bì. Chu Yên khi nghe Tiểu Điềm kể lại về thế giới bên ngoài lại càng hâm mộ, luôn mồm kêu sẽ sớm ngày kết đan để ra ngoài trải nghiệm một phen.

Lâu ngày gặp lại nhau, hai người trò chuyện đến quên cả thời gian, cho đến lúc Lý trưởng lão đích thân tìm đến lôi hắn về tu luyện thì mới tan rã. Lúc bị sư phụ hắn lôi đi Chu Yên còn kêu gào, không quên tạm biệt Tiểu Điềm.

“Ấy, sư phụ nhẹ tay thôi, con lớn rồi mà! Sư tỷ, lần sau gặp lại nha, á, từ từ sư phụ, người làm rách áo con rồi!”

Nhìn hai sư đồ đã bay đi khuất, thầm nghĩ không biết lần này Chu tiểu tử có bị phạt nặng không đây, Tiểu Điềm nhún vai thu dọn mọi thứ rồi mới ôm Kim Bảo trở về núi của mình.

Trong động phủ, sắc trời còn chưa tối hẳn, mặc kệ Kim Bảo chạy ra ngoài chơi, Tiểu Điềm lại tập trung vào việc hôm nay nàng cần làm. Đó là câu thông với Táng Thiên Bia. Nàng vẫn còn chưa biết kiện đế binh này đã nhận nàng làm chủ, nhưng từ sự việc một chưởng môn như Hứa Vĩ Xương cũng không nhìn ra tu vi thật sự của nàng thì có thể phán đoán đôi chút. Nhớ tới lời nói cuối cùng của Tử Táng Đế, Tiểu Điềm rất tò mò xem thử vài thứ nàng ấy để lại cho nàng là gì.

Vận dụng khẩu quyết của Thái Âm Tinh Thần Quyết, sử dụng thái âm lực ở đan điền dẫn vào Táng Thiên Bia, quả nhiên liền cảm giác một mối liên hệ với nó. Không hề ít ỏi như hôm qua, mà cảm giác vô cùng thân thiết. Tấm bia nhỏ xíu xoay vòng trong đan điền như đang vui mừng. Lần này lại biến mất nhưng không còn xuất hiện tại căn phòng, mà là một phiến thiên địa vô cùng rộng lớn. So với không gian của Hắc Sơn bảo thì không chỉ gấp mười lần. Ở đây linh khí rất nồng đậm. Dùng thần thức cảm nhận hết cả phiến không gian, Tiểu Điềm vô cùng kinh ngạc. Bốn phía đông tây nam bắc đều có một ao nước. Có một căn nhà gỗ nằm ở chính giữa không gian, nếu Tiểu Điềm đoán không nhầm thì đó chính là căn phòng mà nàng từng đến. Ở đây ngoài nàng ra thì không có một sinh vật sống nào. Thần thức chợt nhìn thấy một gốc cây ngô đồng, không biết đã bao nhiêu năm tháng, nhưng nó đã già cỗi vô cùng. Tính ra thì nó cũng là từ thái cổ, không gian trong này tách biệt hẳn với bên ngoài nên nó mới không bị lôi kiếp đánh tới. Bên dưới gốc cây, một quả trứng có màu sắc kì lạ nằm đó. Tiểu Điềm không biết đây là trứng của con gì, nhưng nghĩ tới từ thời thái cổ đến giờ mà nó vẫn chưa thèm nở, thì nàng cũng hết hứng thú. Chắc là Tử Táng Đế mang nó về đây vốn định nuôi làm sủng thú nhưng không chờ được vật bên trong phá vỏ chui ra. Tiểu Điềm dùng thần thức tìm kiếm hết một lượt vẫn không thấy thêm gì nữa. Đành đi tới ao nước, vốc một ít lên xem thử. Ao nước này nằm ở phía tây, không lớn, màu xanh ngọc, chất lỏng của nó sền sệt chứ không loãng như nước bình thường. Ba cái ao còn lại cũng tương tự, chỉ là màu sắc khác nhau.

Tiểu Điềm cảm thấy rất mơ hồ, vốn kiến thức của nàng quá hạn hẹp, ngoại trừ cây ngô đồng thì hoàn toàn không nhận ra thứ gì trong những thứ ở đây. Đành bó tay mà tiến vào căn nhà gỗ. Lại là không gian trong không gian, vậy mà có hẳn một căn phòng khác. Nếu Tiểu Điềm đoán đúng thì chỉ khi Táng Thiên Bia nhận nàng làm chủ thì mới có thể bước vào căn phòng này. Thanh âm của Tử Táng Đế vang lên, không có thân ảnh hay một phần thần thức. Giọng nói nhàn nhạt, không chứa đựng cảm xúc:

“Nếu ngươi đã đến được nơi này, chứng tỏ đã tiếp nhận truyền thừa của ta hoàn toàn. Ta để lại cho ngươi bốn giọt máu của tứ thánh thú thời đại trước thái cổ. Đó là thanh long, chu tước, bạch hổ và huyền vũ. Ngâm mình trong đó giúp ngươi tôi luyện thể chất, nếu may mắn có thể kích phát huyết mạch thần thú. Quả trứng kia ta đã chờ vạn năm mà nó không nở, phần cơ duyên này chắc phải dành cho ngươi rồi. Hi vọng nó sẽ cùng ngươi thay ta bảo vệ nhân tộc.”

Sau khi thanh âm biến mất, Tiểu Điềm đứng đó cười khổ, Đại Đế hẳn không biết, quả trứng nàng để lại đến giờ cũng chưa nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.