Ở bên kia động phủ, Đoạn Lãng cũng cười khổ, hắn thấy mình hành sự thật hoang đường. Cuồng hôn, thổ lộ với đệ tử của mình. Trên môi còn vương lại dư vị ngọt ngào, hắn liếm nhẹ bờ môi, nở một nụ cười tà. Tuy hắn nói không cần Tiểu Điềm đáp lại, nhưng bản thân hắn đã cho rằng nàng nhất định sẽ đồng ý. Dù nàng không đồng ý hắn sẽ làm mọi cách để nàng đồng ý. Đời này, lần đầu tiên ngoài khát vọng tu chân, hắn còn có tham vọng khác, đó chính là nàng. Lần đầu tiên, hắn tin vào vận mệnh, cho hắn gặp nàng, mang theo nàng tu tiên...
Tiểu Điềm ngơ ngác mất mấy canh giờ. Cuối cùng nàng mới tin mọi thứ diễn ra mới đây là thật.
Sư phụ nói yêu nàng!
Trái tim bé nhỏ của nàng lại run lên trong lồng ngực.
Một giọt nước mắt bất chợt lăn trên má.
Chẳng phải vì đau khổ, là vì hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Nàng cứ ngỡ, cả đời này sẽ chỉ có thể ở phía sau, nhìn bóng lưng của hắn. Nhìn hắn tươi cười tiếu ngạo phong vân, còn nàng như bông hoa quỳnh, lặng lẽ vì hắn mà nở rộ trong đêm tối.
Nhưng hôm nay, nàng đã không phải chờ đợi nữa, có thể đường hoàng mà nói với hắn: “ Đệ tử cũng yêu người. Ta yêu chàng.” Thật là hạnh phúc làm sao.
Chẳng biết tự bao giờ, chắc có lẽ là từ cái ngày người ấy đưa tay ra nắm lấy tay nàng, dìu dắt nàng vào tiên lộ, đã định sẵn là cả một đời, chỉ có thể là hắn.
Cách thời gian mở ra Cổ Giới hai tháng, Tiểu Điềm quả là bận tối mắt tối mũi. Vừa chế đan dược loạn thất bát tao, vừa tích cực vận hành Thái Âm Tinh Thần Quyết, cứ vậy, tu vi của nàng có dấu hiệu đột phá kết đan hậu kỳ. Đến ngày cuối cùng cận kề một hơi đột phá kết đan hậu kỳ, nàng mới dám thả lỏng một hơi. Lúc thu công, thấy sư phụ nàng đứng trước mặt, hắn nói:
“ Ta hộ pháp cho nàng.”
“ Đệ tử biết, cám ơn sư phụ.” Tiểu Điềm nở một nụ cười, nàng biết hắn sẽ không làm gì bất lợi với nàng. Mặc dù sau lần thổ lộ đó, cả hai không ai nhắc đến vấn đề nhạy cảm đó nữa. Tiểu Điềm thấy sư phụ lại đối xử với nàng như ngày thường, mặc dù có nhẹ nhàng hơn nhưng cũng không quá thân mật, trong lòng có chút mất mát lại thở phào. Bản thân nàng, tự hiểu cơ thể mình, không thể cùng người hoan ái, tạm thời cứ như vậy cũng tốt. Nàng đâu có biết rằng, Đoạn Lãng chẳng hề quan tâm tới vấn đề đó, hắn chỉ không muốn làm nàng sợ hãi quá mà thôi.
Tin tức đệ tử Luyện Hồn Tông tiến vào Cổ Giới gồm những ai cũng đã định đoạt xong. Không hề bất ngờ trong danh sách có tên Mạc Phàm, nhưng Chu Yên vậy mà không thua kém cũng được gọi tên. Lý trưởng lão vui đến mức gặp ai cũng phải khoe một lượt, cứ như lão mới là người được tiến vào bí cảnh. Hai người còn lại là hai vị sư huynh đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử nội môn, tu vi kết đan trung kỳ, niên kỷ cũng không quá trăm năm.
Đừng nói niên kỷ không quá trăm năm, tu sĩ kết đan niên kỷ trăm năm cũng coi như là trẻ tuổi. Còn như Mạc Phàm hay Chu Yên và Tiểu Điềm, đã thuộc tầng lớp đệ tử chân truyền, được tông môn bồi dưỡng trọng điểm.
Lúc trước bản thân Tiểu Điềm có thể thắc mắc một hai, còn giờ, người có được truyền thừa Đại Đế, lại tiếp nhận máu huyết thánh thú tẩy lễ mà còn không tiến bộ, nàng có thể đập đầu vào đậu hũ tự sát được rồi.
Ở một nơi khác trên ngọn lục phong, sư đó hai người Hứa Vĩ Xương và Mạc Phàm cũng đang chuẩn bị tới bước cuối cùng. Hứa Vĩ Xương hiền từ nhìn đồ đệ tâm đắc của mình, đứa trẻ này chưa từng làm hắn thất vọng:
“ Lần này tiến vào Cổ Giới, những gì cần có vi sư cũng đã đưa cho con. Con làm người trầm ổn nhưng sư đệ sư muội của con thì không như vậy, cần con chiếu cố cho chúng nhiều hơn, con biết chưa?”
Mạc Phàm trịnh trọng gật đầu, hắn nói:
“ Đồ đệ nhất định sẽ cố gắng bảo vệ các sư đệ và sư muội, không phụ kỳ vọng của sư tôn.”
“ Được rồi, con chỉ cần làm tận trách nhiệm của mình là được, nếu gặp sự tình hung hiểm thì tính mạng là quan trọng nhất, phải giữ gìn bản thân, dù sao con cũng là đồ đệ chân truyền của chưởng môn Luyện Hồn Tông. Giờ cũng không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi đi.”
Chờ khi Mạc Phàm rời khỏi, Hứa Vĩ Xương mới đứng dậy lên tiếng thở dài:
“ Đệ tới rồi thì vào đi, ta biết đệ có điều muốn nói.”
Vừa dứt lời, Đoạn Lãng như u linh xuất hiện trong bóng tối. Hắn trầm giọng, ngữ khí không tốt cho lắm.
“ Bọn chuột nhắt này cũng manh động quá. Ta không ra tay chắc huynh sẽ để bọn chúng lộng hành trong môn phái thêm thời gian nữa.”
Vừa dứt lời, hắn phất quạt, một bãi máu tí tách rơi xuống, huyết nhục mơ hồ trong chốc lát bị quỷ khí Cẩm Tú Phiên hấp thu trọn vẹn thành bụi phấn. Đoạn Lãng khinh thường nhìn đoàn bụi phấn đó từ từ tản đi theo gió.
Hứa Vĩ Xương cười khổ:
“ Đệ đó, tính tình quá sát phạt quyết đoán, ta còn định chờ thu lưới hốt một mẻ mà đệ đã ra tay rồi. Ài, trước giờ môn phái nào mà chả có gián điệp. Ta nói những gì chúng muốn nghe, chúng về báo lại những gì ta muốn nói, thế chẳng phải tốt hay sao?”
Đoạn Lãng hừ nhẹ:
“ Dù sao lần này tông môn không có ta và sư thúc một thời gian, vẫn nên làm cho sạch sẽ thì hơn, ta đây là giúp huynh dọn dẹp trước khi đi mà thôi.”
“ Tâm ý của đệ ta sao không hiểu, đệ cứ yên tâm, chừng nào ta còn thì Luyện Hồn Tông vẫn sẽ sừng sững như dãy Lao Sơn này. A Lãng à, cơ nghiệp ngàn năm của các tiền bối là theo đuổi một đời này của ta.”
Hai người sóng vai mà đứng trước cửa nhà tranh, màn đêm lạnh lẽo, nhà tranh toả ánh sáng nhu hoà, Đoạn Lãng trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng.