Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng

Chương 7: Khảo hạch linh căn



Tổng cộng bốn trăm lẻ tám người lên được, giờ đang tụ tập trước sảnh nghị sự điện. Nơi ấy đặt một hòn đá chất liệu kì lạ. Trưởng lão nghị sự điện đích thị là lão giả râu tóc bạc phơ mới trò chuyện cùng Đoạn Lãng ban nãy. Lão đứng ra lên tiếng:

“Lão phu là Bạch Vân, đại trưởng lão chủ trì nghị sự điện, lần này, khảo hạch thu đồ của Luyện hồn tông tại đây cũng do lão phu chủ trì. ” Nói rồi chỉ tay về hòn đá giải thích:

“Đây là thông linh thạch, sẽ dùng giám định linh căn cho các ngươi. Các ngươi từng người một lên, đặt tay lên nó, nó sẽ cho đánh giá.” Lúc này Tiểu Điềm đang đứng bên cạnh ghế ngồi của Đoạn Lãng bên cửa đại điện, tò mò nhìn thông linh thạch.

Bạch Vân truởng lão đã trở về chỗ ngồi. Đệ tử nghị sự điện đang ngồi ghi chép linh căn của từng người. Ánh sáng phát ra từ hòn đá càng sáng,càng là thượng phẩm, tùy theo màu sắc mà tính linh căn thượng phẩm loại nào. Ví dụ hệ hỏa, màu đỏ, càng sáng thì linh căn hệ đó càng cao. Cũng ngẫu nhiên có người linh căn biến dị, hay nhiều thuộc tính.

Tiểu Điềm nhìn quanh, các vị trưởng lão cùng chưởng môn đều ngồi một mình, không có đệ tử bên cạnh, sư phụ nàng là trẻ nhất a. Nghĩ vậy nàng nói nhỏ với Đoạn Lãng: “ Sư phụ, người còn trẻ như vậy, sao tóc của các sư thúc sư bá đều có chút bạc rồi? ”

“Hửm?” Đoạn Lãng quay sang nhìn đệ tử của mình, nàng dùng đôi mắt to tròn nhìn lại hắn, đầy thắc mắc trong ánh mắt.

“Ta kém các sư thúc sư bá ngươi chỉ vài tuổi thôi. ”

“Hóa ra là vậy... Ách.” Nàng quay ra nhìn thanh niên mi thanh mục tú đang ngồi bên cạnh nàng. Sư phụ nàng một chút cũng không có dấu hiệu tuổi tác, hắn nhếch miệng cười khi nhìn thấy hai chữ không tin trên mặt nàng. Giơ bàn tay thon dài vỗ đầu nàng.

“Người tu hành không thể nhìn mặt đoán tuổi tác. Ta trúc cơ rồi kết đan xong lúc đó chỉ mới hai mươi tuổi. Đến giờ cũng đã vài trăm năm trôi qua rồi, cũng đã già.”

“Không có, sư phụ một chút cũng không già.” Tiểu Điềm bĩu môi nói, tự trách mình ngốc, tự dưng hỏi tuổi tác sư phụ làm chi.

Đoạn Lãng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười quay đi. Thật ra vấn đề tuổi tác người tu hành không quá đặt nặng, đạt đến tu vi như hắn thì tuổi thọ vốn đã rất dài. Hắn ung dung nhìn đồ đệ, cười nói:

“Nếu như ngươi không chăm chỉ tu hành, bỏ lỡ thời gian của mình. Đến lúc gần trăm tuổi mới kết đan thì ngươi cũng sẽ trông như các sư thúc đấy. ”

Tiểu Điềm đưa mắt nhìn các trưởng lão, rồi quay lại nhìn sư phụ của mình, lắc đầu:

“Sư phụ yên tâm đi, ta sẽ không để đến lúc ấy mình phải chống gậy đi theo sư phụ được, thật là mất mặt người.”

Đoạn Lãng đưa tay xoa cằm, cười hài lòng:

“ Ừ. ”

Dưới đại điện, đã có hơn trăm người khảo hạch xong, hầu hết là linh căn bình thường, không có gì đáng chú ý. Bốn đứa trẻ của Bách Việt thành cũng sắp đến lượt. Chưởng môn Hứa Vĩ Xương quay sang hỏi Đoạn Lãng:

“A Lãng đệ nói xem, trong đám nhỏ kia, có đứa nào tư chất tốt không? ”

Đoạn Lãng gõ gõ cây quạt trong lòng bàn tay, chậm rãi mở miệng:

“ Chẳng phải chút nữa là biết rồi sao, huynh cứ chờ xem.”

Người đầu tiên là Vị Thành, khi hắn bước lên khí chất âm u đặt bàn tay lên tảng đá, ánh sáng xanh lóe lên, rồi tăng dần đến phát sáng lung linh. Đây là ánh sáng lớn nhất trong trăm người khảo hạch trước đó.

Các trưởng lão đều gật đầu cười nói: “Không tồi. Là mộc linh căn, thiếu chút nữa là thượng phẩm, cũng là một hạt giống tốt.”

Chu Yên là người tiếp theo, mang ánh mắt mong chờ đặt bàn tay lên. Lần này ánh sáng trực tiếp tăng lên, màu vàng sáng chói, kim linh căn thượng phẩm.

Trưởng lão chấp pháp đường Lý Tam trực tiếp vỗ đùi, cười ha ha:

“ Ta gặp may rồi! Hài tử này ta muốn! Công pháp tu hành của ta thích hợp với hắn, các ngươi cũng đừng ai giành với ta.”

Hứa Vĩ Xương nhấp một ngụm trà ung dung nói:

“ Còn phải xem hắn lựa chọn ai làm sư phụ, ta thấy hắn khá thuận mắt.”

Vị Thành thấy hai vị chủ tọa phía trên tranh giành Chu Yên, hắn hừ lạnh nhìn Chu Yên, trong lòng đầy ganh tị.

Tiếp đến là hai nữ hài Nguyễn Minh Nguyệt và Tô Hiểu. Một người là thủy linh căn trung phẩm, còn một người ngoài ý muốn là song hệ linh căn, tuy chỉ là trung phẩm bình thường nhưng lại là linh căn biến dị, phong thuộc tính. Tô Hiểu vì thế là người xuất sắc thứ hai sau Chu Yên.

Còn chừng mười người nữa thì tới phiên Mạc Phàm. Trong suy nghĩ của hắn lần này qua được khảo hạch là đã cố hết sức, hắn chỉ là con của một nông gia bình thường, không có mong chờ gì với thiên phú của mình.

Nãy giờ tầm mắt hắn chỉ nhìn về phía Tiểu Điềm trên cửa điện. Hắn nghĩ nàng chắc là đệ tử của một vị trưởng lão, trong lòng vẫn còn cảm kích rất nhiều với nàng.

Đến phiên hắn, hắn bình thản tiến về phía thông linh thạch, nhẹ nhàng đặt tay lên.

Hai luồng ánh sáng chói mắt trực tiếp xông thẳng lên trời, kèm theo đó còn có từng tia lôi điện như ẩn như hiện. Có khí thế bộc phát mạnh hơn.

Phía dưới một mảng xôn xao.

Hứa Vĩ Xương lập tức phất tay làm tan đi ánh sáng, thông linh thạch trở lại bình thường. Hắn bình tĩnh nói:

“ Song linh căn trung phẩm, được rồi người tiếp theo. ”

Mặc dù ánh sáng chói mắt như vậy, có người còn hoài nghi, nhưng đích thân chưởng môn đã nói là trung phẩm thì không ai nói gì được nữa. Mạc Phàm gãi đầu đứng vào hàng ngũ những người đã khảo hạch.

Trong thâm tâm hắn thì song linh căn trung phẩm là rất tốt rồi. Hẳn sẽ được một trưởng lão nhận làm đệ tử.

Tiểu Điềm ở trên trực tiếp nhỏ giọng cảm thán: “Ồ, tiểu ca ca khi nãy, tư chất của hắn cũng thực tốt nha. ”

“Ừ, nha đầu, còn muốn khen người khác tốt, ngươi cũng trực tiếp xuống khảo hạch đi, cho người ta thấy một chút đồ đệ của Đoạn Lãng ta cũng không tồi.” Đoạn Lãng gật đầu, hắn gõ nhẹ cây quạt vào trán nàng.

Không ai trừ chưởng môn ngồi bên tay phải hắn để ý, khi hắn gõ cây quạt, có chút ánh sáng nhỏ phát ra rồi biến mất.

Hứa Vĩ Xương nhìn Tiểu Điềm xoa trán bước xuống phía dưới. Sau đó hắn quay sang nhìn Đoạn Lãng đầy thâm ý.

Đoạn Lãng coi như không hiểu gì, hắn tươi cười nói với Hứa Vĩ Xương:

“ Sư huynh, huynh có điều gì muốn nói với đệ sao? Tên nhóc song hệ linh căn khi nãy thật hiếm có, đệ đang có ý định nhận hắn làm đồ đệ cho Tiểu Điềm có người chơi cùng. ” Hắn xòe cây quạt che nửa mặt, nheo mắt với Hứa Vĩ Xương: “ Huynh thấy, như vậy có được không? ”

Hứa Vĩ Xương đen mặt, lão lắc đầu, cảm thán:

“ A Lãng, đệ có biết mỗi khi đệ cười với ta, sư huynh lại thấy đệ thật xấu xa, đệ làm ơn đừng cười nữa, ta không hỏi chuyện của đệ là được chứ gì. ”

“ Đa tạ sư huynh.” Đoạn Lãng thu lại nụ cười, hắn gập cây quạt, ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, bình thản nhìn Tiểu Điềm đã đặt tay lên thông linh thạch.

Ánh sáng màu lam hiện lên nhấp nháy một chút rồi như thiếu năng lượng, biến mất. Ánh sáng màu xanh lục cũng hiện lên rồi biến mất luôn. Tiểu Điềm ngớ người, không cam lòng, cắn môi: “ Thông linh thạch xấu xa, chẳng lẽ ta kém cỏi như vậy sao? Nếu ngươi không sáng lên, ta...ta đập ngươi! ”

Thông linh Thạch nể tình nhấp nháy ánh sáng đỏ, lần này sáng hơn chút, miễn cưỡng đủ hạ phẩm linh căn. Không còn gì nữa.

Các trưởng lão phía trên im lặng, nhìn về phía Đoạn Lãng, hắn sắc mặt vẫn như thường, gọi Tiểu Điềm trở về. Hàng ngũ người khảo hạch phía dưới thì âm thầm ganh tị, người có tư chất kém như thế, nhưng đã được nhận làm đồ đệ trước bọn hắn, lại không phải qua thử thách thông quan. Chỉ có Mạc Phàm nhìn nàng bằng ánh mắt an ủi.

...

Tiểu Điềm trở lại chỗ của Đoạn Lãng, khuôn mặt ủ rũ cúi gằm, đôi mắt đã ngân ngấn nước. Không đám nhìn sư phụ của mình. “Sư phụ nhất định sẽ rất thất vọng.” Nàng nghĩ.

Đợi một hồi không thấy tiếng sư phụ khiển trách, nàng len lén quay sang nhìn, đã thấy hắn đang dựa trên ghế chống cằm nhìn nàng từ lúc nào, vẻ mặt không có chút gì mất hứng:

“ Lại sao rồi, sao phải khóc.? ”

Vốn nước mắt chỉ mới đọng trong hốc mắt, nghe thấy câu này nước mắt Tiểu Điềm thi nhau rơi xoành xoạch.

Đoạn Lãng thở dài, hắn nhẹ giọng:

“ Hạ phẩm linh căn là được rồi, sư phụ ngươi dư sức dạy ngươi thành thiên tài, không cần phải khóc nín đi.”

Tiểu Điềm “òa” một tiếng nấc, nhào vào lòng hắn khóc ngon lành, khiến hắn có chút bối rối. Cuối cùng đành cứng nhắc an ủi vỗ về. Cảnh tượng khiến cho bên dưới người tham gia khảo hạch lẫn các trưởng lão đều có chút buồn cười.

Thật ra, ở đây phần lớn đều là tiểu hài tử, nhưng ai cũng muốn tỏ ra mình trưởng thành chững chạc. Còn Tiểu Điềm đích thật chỉ là bé gái mới chín tuổi. Khi biết tư chất của mình không tốt, nàng rất áp lực, không ngờ sư phụ lại tốt như vậy, chỉ nói không sao, khiến nàng vừa vui vẻ vừa tủi thân, cuối cùng khóc lên.

Hứa Vĩ Xương ngồi cạnh thấy thế, không đành lòng, an ủi nàng:

“ Tiểu Điềm sư điệt, thật ra thiên phú có tốt đến mấy cũng chỉ là phụ. Cần cù bù siêng năng mới có thể thành tài. ”

Tiểu Điềm nghe vậy đỏ mặt buông sư phụ nàng ra, lau đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu nói với Hứa Vĩ Xương:“ Tạ ơn chỉ dạy của sư bá. ” Rồi thành thật đứng bên cạnh Đoạn Lãng,nói nhỏ với hắn:

“ Xin lỗi sư phụ, con làm người mất mặt rồi. ”

“ Tiểu Điềm...”

“Dạ.. ”

“Ta là sư phụ của ngươi, đã nhận ngươi làm đệ tử, ngươi có thế nào cũng là đệ tử của ta, sau này không cần phải nói như vậy nữa.” Giọng nói của Đoạn Lãng cất lên bình thản.

“ Vâng... con biết rồi. ” Tiểu Điềm khẽ gật đầu với hắn.

***

Cuối cùng, khảo hạch cũng kết thúc.

Hơn ba trăm người linh căn hạ phẩm. Năm mươi người linh căn trung phẩm, trừ Chu Yên linh căn thượng phẩm còn lại đều là không có linh căn, vô vọng tu hành... Những đệ tử linh căn hạ phẩm được sắp xếp thành đệ tử ngoại môn, an bài rải rác ở các chân núi, được ban pháp môn tu luyện, khi nào tiến cảnh trúc cơ sẽ được thăng làm nội môn đệ tử. Không có linh căn tuy không thể tu hành, tông môn cũng sẽ tùy theo nguyện vọng, có thể ở lại làm đệ tử tạp dịch, làm việc vặt trong tông môn, hoặc phát cho một số ngân lượng trở về. Thật ra đường tu hành không thể nói trước được, không ít người có cơ duyên, chiếm được kì trân dị bảo, thay đổi tư chất, dù hiếm nhưng không phải là không có.

Năm mươi người có linh căn trung phẩm. Xếp theo cấp bậc. Người có một linh căn, trực tiếp trở thành nội môn đệ tử, nhận tài nguyên bồi dưỡng của tông môn hơn nhiều so với ngoại môn đệ tử. Người có từ hai loại linh căn trở lên được các vị trưởng lão đích thân thu nhận, có thể được chỉ điểm tu hành. Sự chênh lệch này là rất lớn, bởi kinh nghiệm của người đi trước có thể giúp ngươi rút ngắn thời gian tu luyện, lại có thể dễ dàng tìm được công pháp phù hợp với bản thân.

Nói đến các trưởng lão, cũng phân chia vai vế, trưởng lão, đại trưởng lão, thái thượng trưởng lão. Trong đó, đại trưởng lão đứng đầu một đường hoặc một điện, thái thượng trưởng lão là đầu não trong tông môn, những sự kiện như thu đồ này họ sẽ không ra mặt, thường bế quan trong các động phủ hoặc vân du bốn phương, có khi một hai trăm năm mới xuất hiện một lần. Vì vậy quyền lực tạm thời ở trong tay các đại trưởng lão.

Luyện hồn tông có nghị sự điện, chấp pháp đường, tàng bảo các, công pháp các, dược sư điện, luyện khí đường, sự vụ điện. Mỗi nơi tùy theo sẽ có từ năm vị trưởng lão trở xuống cùng một đại trưởng lão quản sự chung.

Tàng bảo các cùng công pháp các trưởng lão không có nhu cầu thu đồ trực tiếp bỏ qua không có mặt tại nghị sự điện. Lúc này, chỉ còn hơn hai mươi đứa trẻ đang cung kính chờ thu nhận trong điện.

Chưởng môn Hứa Vĩ Xương ngồi trên bảo tọa, nhìn xuống phía dưới tươi cười, nói:

“ Tốt lắm, những đứa trẻ ở đây sẽ trở thành tinh anh của tông môn ta sau này. Giờ mọi người ai thấy đứa trẻ nào có tiềm năng trở thành đồ đệ của mình, có thể đưa ra đề nghị. Ta cũng muốn nhắc nhở với các đệ tử, việc lựa chọn sư phụ là việc hệ trọng, cần cân nhắc kĩ lưỡng, được rồi, bắt đầu đi. ”

Đại trưởng lão của chấp pháp đường Lý Tam là người không chờ được đứng lên đầu tiên:

“ Các vị, như ta đã nói, lần này quả thật ta rất ưng ý một đệ tử, muốn trực tiếp thu hắn làm quan môn đệ tử của mình.” Rồi hắn nhìn về Chu Yên đang đứng đầu tiên trong nhóm người, sang sảng nói:

“ Chu Yên, ngươi có đồng ý cùng ta lên duyên sư đồ không? ”

“Chậm đã. ” Đại trưởng lão của luyện khí đường là một lão giả gầy gò, nhưng đôi mắt có thần, thân hình thẳng tắp lên tiếng.

“ Lý Tam, ngươi cũng biết Trần Vũ ta cũng giống ngươi chủ tu kim hệ, lão phu lần này muốn cạnh tranh công bằng với ngươi. Chu Yên, lão phu không những có thể truyền dạy cho ngươi công pháp, cũng có thể dạy cho ngươi cách luyện chế vũ khí pháp bảo, đây là độc môn bí truyền của ta, ngươi có đồng ý làm đệ tử ta không?”

Lý Tam nóng nảy hô lên:

“ Ta nói này Trần lão nhi, ngươi chỉ có thể dạy hắn rèn vũ khí, đấy là mai một tài năng của hắn. Với thiên phú đó, hắn có thể tiến xa hơn trên đường tu hành. Ta không dám vỗ ngực cam đoan ta tốt hơn ngươi. Nhưng ta đảm bảo, ngoài truyền công pháp của mình, ta cũng sẽ dùng hết tài nguyên của mình giúp hắn thuận lợi kết đan.”

Trần Vũ phất tay hừ lạnh:

“ Đường tu hành là do mình ngộ, tu vi cao thì tâm tính cũng phải cao, sao ngươi dám chắc chắn điều đó chứ.”

Lý Tam vỗ ngực cam đoan:

“Ta dám chắc, bởi ta có bản lĩnh, nếu ngươi không phục thì ta với ngươi quyết đấu một trận.”

“Ta còn sợ ngươi chắc.”

Hai vị đại trưởng lão vì thu đồ đệ mà có khí thế sắp động thủ. Hứa Vĩ Xương lạnh mặt lên tiếng:

“ Được rồi, đều là đại trưởng lão, làm như thế còn ra thể thống gì. Chu Yên, hai đại trưởng lão của chấp pháp đường và luyện khí đường đã vì ngươi tranh giành như vậy, ngươi đưa ra lựa chọn đi.”

Chu Yên cười tươi nhìn hai vị trước mặt. Hắn nhìn Lý Tam rồi lại nhìn Trần Vũ, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi bặm môi quyết tâm, nam hài tử bước về phía Lý Tam, cung kính xá tay:

“ Con muốn mình có tu vi cao cường, mong sư phụ nhận con làm đệ tử.”

“ Được! Ha ha ha, ta nhất định sẽ dạy được một đồ đệ tốt. Trần lão nhi, ngươi thua rồi.” Lý Tam tươi cười hớn hở, vỗ vai đồ đề, quay sang nhìn Trần Vũ nói.

Trần Vũ thấy thế thở dài, miệng than đáng tiếc đáng tiếc, trở lại chỗ ngồi.

Tiểu Điềm ghé đầu hỏi nhỏ Đoạn Lãng: “Sư phụ, hai vị kia, vị nào tu vi cao hơn ạ? ”

Đoạn Lãng mỉm cười dựa trên ghế, bàn tay vuốt ve nan chiết phiến:

“ Luận về tu vi Lý Tam cao hơn Trần Vũ một chút. Nhưng luận về tâm cảnh Trần Vũ cao hơn, đừng xem nhẹ hắn chỉ là một luyện khí sư, tâm cảnh của hắn cũng thuộc hàng đứng đầu trong tông môn đấy. Ngươi nên nhớ, tu vi quan trọng, nhưng tâm cảnh, thể ngộ là bắt buộc phải có nếu muốn sinh tồn trong tu chân giới.”

Tiểu Điềm gật đầu ghi nhớ.

Sau đó, lần lượt đệ tử được thu nhận. Tô Hiểu tự mình tiến cử, trở thành đệ tử của đại trưởng lão dược sư điện.

Mạc Phàm dưới truyền âm thông tri của chưởng môn mà bất giác tư chất không tồi lại không có vị nào gọi tên hắn. Cho đến khi, còn mỗi mình hắn đứng ở đó.

Hứa Vĩ Xương lúc này mới mỉm cười, nói với hắn:

“ Mạc Phàm. Bổn tọa tuy không tinh thông các món nghề như các vị trưởng lão khác,nhưng còn đang thiếu một đệ tử theo hầu, ngươi có đồng ý đi theo bổn tọa không? ”

Mạc Phàm cung kính cúi đầu:

“ Đệ tử nguyện ý, Mạc Phàm bái kiến sư tôn." Chắp tay, dập đầu ba lạy.

Đoạn Lãng bĩu môi nhìn Hứa Vĩ Xương.

Đến lúc này, ngày thu đồ toàn tông hoàn tất. Ráng chiều đã ngả về phía tây. Mọi người lục tục mang theo đệ tử trở về núi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.