Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1005



Vô cùng lo lắng cho Ngô Mặc Thu, cũng không biết tại sao cô lại bị ma nữ phong ấn trong bình, trong lòng một trận lo lắng, vội vàng đi vào trong nhà gỗ.   

Bây giờ trong cơ thể ma nữ Hồng Phật còn có hai giọt tinh huyết vu thuật của mình, cũng không sợ cô ta chạy trốn.   

Dương Bách Xuyên chạy vào bình phương cầm cái bình từ dưới gầm giường lên.   

Cái bình này chính là một cái bình nhỏ cao nửa thước.   

Ma nữ Hồng Phật có thể phong ấn Ngô Mặc Thu vào, có thể bởi vì Ngô Mặc Thu là linh thể quỷ tu, không có thân thể, thật ra chính là năng lượng thể, mới có thể phong ấn cô vào.   

Vận chuyển chân khí trên tay thật cẩn thận xé rách bùa chú trên bình, chân hỏa vừa động thiêu thành tro tàn.   

Sau khi mở bình, một luồng năng lượng xám xịt bay ra.   

Trong nháy mắt hóa thành Ngô Mặc Thu.   

“Chủ nhân~” Ngô Mặc Thu khó khăn phát ra một tiếng kêu rất suy yếu.   

“Thu Nhi, cảm thấy như thế nào?” Dương Bách Xuyên vội vàng đỡ lấy cô, trong mắt anh lúc này linh thể Ngô Mặc Thu vô cùng mờ nhạt, tựa như trong suốt, rất rõ ràng cô từng bị ma nữ Hồng Phật tra tấn, rất có thể thi pháp của ma nữ lên Thu Nhi đã hấp thu năng lượng của cô.   

“Chủ nhân, Thu Nhi vô dụng, phải để chủ nhân khổ tâm rồi. ”  

“Đừng nói chuyện~” Dương Bách Xuyên không biết trợ giúp Thu Nhi như thế nào, cuống quít dùng chân khí của mình để truyền chân khí vào trong cơ thể cô, nhưng dường như vô dụng.   

Phương pháp tu luyện của quỷ tu hoàn toàn khác với tu chân giả, cô là linh thể, linh khí trời đất mà cô hấp thụ đều là âm sát linh khí, chân khí của anh không có tác dụng.   

Nhưng nhìn dáng vẻ suy yếu không chịu nổi của cô, Dương Bách Xuyên thật đau lòng.   

Mặc kệ như thế nào cũng phải thử xem, phải nghĩ biện pháp để cho Thu Nhi khôi phục, cứ tiếp tục như vậy, Dương Bách Xuyên chỉ sợ sô sẽ thật sự hồn phi phách tán.   

Trong lòng vừa nghĩ liền nhớ đến nước Sinh Mệnh, cũng không biết có tác dụng hay không, anh vẫn lấy ra một giọt từ bình Càn Khôn để cho Ngô Mặc Thu há miệng nuốt vào.   

Ngay sau đó, một cảnh kỳ diệu xuất hiện.   

Nước Sinh Mệnh tạo hóa lại lần nữa xuất hiện, chứng minh nước Sinh Mệnh cũng có tác dụng với quỷ tu giả.   

Chỉ thấy sau khi Ngô Mặc Thu uống xong một giọt nước Sinh Mệnh, toàn thân toát ra vầng sáng xám xịt.   

Một luồng sức mạnh cường đại từ trên người cô truyền đến.   

“Cảm ơn chủ nhân ban thưởng, Thu Nhi phải tu luyện rồi.” Ngô Mặc Thu nói xong, không kịp giải thích với Dương Bách Xuyên liền ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện, nhìn qua nước Sinh Mệnh có tác dụng rất lớn đối với cô.   

“Được được được, hãy tu luyện thật tốt, anh sẽ ở đây hộ pháp cho em.” Trong lòng Dương Bách Xuyên thả lỏng, chỉ cần Thu Nhi không có chuyện gì là tốt rồi, cảm thán một chút nước Sinh Mệnh thần kỳ tạo hóa, tiện tay đem cậu thanh niên bị ma nữ Hồng Phật một cái tát ngất đi ở góc phòng đi ra khỏi phòng, anh muốn ở bên ngoài hộ pháp cho Thu Nhi.   

Thu Nhi đã thuận lợi tìm được, cũng đã đến lúc báo thù cho Thăng Long và Cổ Tư Lạc.   

Bên ngoài ma nữ Hồng Phật, mặc kệ cô ta là ma, hôm nay đều phải giết cô ta để báo thù cho hai người.   

Người Vân Môn không thể chết vô ích.   

Sau đó, khi Dương Bách Xuyên trong tay xách cậu thanh niên đi ra ngoài, cũng thấy được vu thuật sinh ra cỏ nhỏ trên người ma nữ đều biến mất.   

Mà lúc này toàn thân ma nữ đều mơ hồ hiện ra mạch máu ở dưới da, tản ra vầng sáng đỏ thẫm, nhìn qua giống như cô ta đang hóa giải vu thuật của mình.   

Dương Bách Xuyên kinh hãi, đem cậu thanh niên  trong tay ném xuống đất, giận dữ quát: “Ma nữ, còn dám phản kháng, chịu chết đi.”  

Trong cơn giận dữ nâng bàn tay lên muốn một chưởng đánh chết cô ta.   

Không qua một khắc sau, một cảnh xuân bất ngờ xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Trong tai chỉ nghe thấy một tiếng “rầm rầm”, ma nữ nũng nịu nói: ”Cỏ nhỏ của anh làm người ta thấy rất đau chỉ muốn nhổ nó đi thôi, cần gì phải khẩn trương chứ? Người ta đã như vậy, còn có thể chạy sao?”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.