Những ký tự bên hông cửa hang tràn ngập khí chất cổ xưa, nhìn vào đã thấy hoa mắt, Dương Bách Xuyên vội vàng chuyển ánh nhìn đi nơi khác, cho rằng linh thức không thể nhìn thấu hang động hẳn là có liên quan đến những ký hiệu cổ xưa này.
Bất kể ra sao Dương Bách Xuyên cũng muốn đi vào bên trong xem thử, thế là anh nghiến răng bước chân vào trong hang động.
Sau khi anh vừa bước chân vào hang động, lập tức cảm nhận thấy một luồng khí lạnh ùa đến, như bước vào một hang băng vậy.
Khắp bên ngoài hang động trông tối đen như mực, nhưng sau khi vào trong, linh thức vẫn không thể nhìn thấy gì, lần này Dương Bách Xuyên như đã trở thành một kẻ mù lòa.
Nhưng mà, anh lại có thể cảm nhận được hơi thở của Hạ Lộ, có hơi thở này rồi, thì cứ tiếp tục đi theo đó là được.
Cũng chẳng biết hang động này là nơi nào, không lẽ là nhà của Hạ Lộ sao?
Nghĩ lại thì không thể nào.
Bởi vì suy cho cùng nhà của Hạ Lộ chỉ là một vùng nước kia thôi, khi đó cô ấy vẫn còn là một con cá nhỏ, vốn không hề có năng lực khai phá ra hang núi thế này.
Nhưng mà mọi thứ cũng khó nói, cô ấy thuộc tộc cá Rồng, có huyết mạch của rồng thật, cũng mang huyết thống cao quý trong yêu tộc, nói không chừng nơi đây là sào huyệt của tộc cá Rồng.
Dương Bách Xuyên vừa suy nghĩ trong lòng vừa từng bước đi về phía trước.
Tuy là ký hiệu cổ xưa thần bí trong hang động có thể ngăn cản linh thức quan sát, nhưng mà lại không ảnh hưởng đến dòng nước chảy ra vào, bên trong hang động vẫn có nước, nhưng không ảnh hưởng thuật tránh nước của Dương Bách Xuyên.
Lúc này Dương Bách Xuyên nghĩ đến viên Dạ Minh Châu trong bình Càn Khôn. Vốn dĩ lần trước đã định giao cho Triệu Nam để đem bán cùng với lô trang sức kia, nhưng mà suy nghĩ lại thì quyết định giữ lại vẫn tốt hơn.
Vừa đúng lúc có thể dùng đến.
Lấy một viên Dạ Minh Châu ra cầm trên tay, xung quanh lập tức sáng hẳn lên, có thể chiếu sáng ở phạm vi ba mét.
Anh nâng lên nhìn quanh một lượt, hang động rất bằng phẳng, trông có vẻ không phải được hình thành một cách tự nhiên, mà giống như là cố tình khai quật ra lối đi cho hang động thì đúng hơn, cứ mãi kéo dài ra xa.
Nhưng điều khiến cho Dương Bách Xuyên thán phục là người khai quật ra được hang động thế này nhất định không phải là người bình thường, một là những người tu chân có tu vi cao cường, hai là bọn yêu quỷ tu luyện.
Dương Bách Xuyên giơ viên Dạ Minh Châu lên và đi một mạch về phía trước, sau khi đi được nửa tiếng đồng hồ, trong hiện thực của anh xuất hiện một quầng sáng mờ nhạt và đôi mắt màu bạc.
Nhịp tim anh đập mạnh và bước càng nhanh về phía trước.
Năm phút sau, Dương Bách Xuyên ra khỏi lối vào hang động và nhìn thấy một vùng đất sáng chói, trong lòng tràn ngập nỗi kinh ngạc.
Anh không ngờ rằng ở phía cuối hang động hoặc có thể nói là sau khi đi xuyên qua thân núi đá ngầm dưới đáy nước, ra khỏi hang động rồi vẫn còn có một cung điện hung vĩ cao khoảng trăm thước.
Khắp cả cung điện đều tỏa ra tia sáng màu bạc, hoàn toàn y như là màu sắc của pha lê.
Một cụm từ hiện ra trong đầu anh - Long cung pha lê!
Khi còn nhỏ bất kể là nghe những người lớn tuổi kể chuyện, hay là phim hoạt hình, v.v., thì đều luôn xuất hiện Long cung pha lê.
Đây là Long cung của tộc Rồng trong truyền thuyết.
Nhưng mà Long cung trong tâm trí của Dương Bách Xuyên vẫn luôn tồn tại ở biển Đông, ai có thể ngờ rằng ở khu vực sông Dương Tử lại có Long cung pha lê thế kia?
Đương nhiên nó không phải là một tòa cung điện với kiến trúc pha lê thật, bước vào rồi mới phát hiện thực ra là một loại ngọc thạch màu lục nhạt khá trong suốt, cung điện hoàn toàn được xây bằng ngọc thạch, nhưng với độ cao trăm thước kia thì khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Rốt cuộc đây có phải là nơi dành cho người ở không?