Ban đầu là tôi dẫn cô tới phỏng vấn, nhưng vì sao Bộ Thanh Mai có thể leo lên giường Dương Bách Xuyên, trở thành một trong những bà chủ của tập đoàn Vân Kỳ, còn tôi vẫn phải liều mạng ở bộ phận quan hệ công chúng?
Phải làm trái lương tâm tiếp một tên béo bụng phệ, trong đầu ông ta chỉ toàn là dâm tục. Bịt lỗ mũi uống từng ly rượu một? Uống xong thì chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo?
Dựa vào cái gì mà Bộ Thanh Mai tuổi còn trẻ đã có thể giữ chức thư ký trưởng của Vân Kỳ, phụ trách bộ phận thư ký của cả tập đoàn, hiện tại còn trở thành người phụ nữ của Dương Bách Xuyên, sau này tôi nên cư xử với cô thế nào đây...?
Tâm trạng Trương Thiến hết sức phức tạp, trong đầu cô chỉ tập chung vào loại ghen ghét đố kỵ này, Lưu Tích Kỳ đã bàn giao công việc xong từ lúc nào nhưng cô lại không nghe lọt nổi một chữ.
Mãi cho tới khi Hách Mỹ Lệ bên cạnh huých cô một cái thì cô mới chịu tỉnh mộng.
Lúc này, cô nhớ lại tời của Lưu Tích Kỳ: “Hai người giới thiệu ngắn gọn tình hình của tập đoàn cho chủ tịch biết, tôi xử lý tài liệu một chút.”
Nghe Lưu Tích Kỳ nói như vậy, Trương Thiến không tự chủ được nhìn về phía Dương Bách Xuyên đang ngồi nói chuyện với Lục Tuyết Hi ở trong góc, sau đó cô lại nhìn Bộ Thanh Mai ngọt ngào ngồi cạnh Dương Bách Xuyên, Trương Thiến thầm nảy sinh một tia ác độc: “Trương Thiến tôi không thua kém Bộ Thanh Mai cái gì, cô có thể bò lên giường của Dương Bách Xuyên thì tôi cũng có thể, bà đây cũng muốn ngủ với Dương Bách Xuyên, địa vị của cô nhất định phải ngang bằng với Bộ Thanh Mai.”
Trong nháy mắt, trong lòng của người phụ nữ này đã xảy ra một sự thay đổi bất thường, cô ta âm thầm thề nhất định phải ngủ được với Dương Bách Xuyên.
Đây là sự bành trướng của dã tâm và ham muốn, cũng là bản tính thích so sánh của phụ nữ.
Đương nhiên loại so bì ghen tị này, nếu như cô và Bộ Thanh Mai không hề quen biết thì sẽ không sao, nhưng hai người không chỉ biết nhau mà còn là quan hệ bạn thân, đây là công việc cô và Bộ Thanh Mai cùng tìm, hai người cũng vào Vân Kỳ cùng một ngày, nhưng quan hệ địa vị phát triển lại khác nhau, đây chính nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự thay đổi lớn của Trương Thiến lúc này.
Trương Thiến thầm nhủ, từ giờ phút này trở đi cô phải nắm bắt mọi cơ hội để tiếp cận Dương Bách Xuyên.
Ví dụ như hiện tại, Lưu Tích Kỳ yêu cầu cô báo cáo công việc cho Dương Bách Xuyên.
Khoảnh khắc Trương Thiến đứng dậy, khi cô và Hách Mỹ Lệ cùng đi về phía Dương Bách Xuyên, trên gương mặt cô đã nở một nụ cười rực rỡ.
Có điều, ngay lập tức Dương Bách Xuyên đã dội cho cô một chậu nước lạnh.
“Hai người đừng báo cáo nữa, tôi không có hứng thú nghe chuyện của công ty, ngày kia là Tết Nguyên Đán rồi, mau thu dọn đồ đạc về nhà ăn tết đi, tổng giám đốc Lưu không cho hai người nghỉ thì tôi cho nghỉ, haha.”
Trương Thiến cảm thấy rất thất vọng, cô muốn lại gần Dương Bách Xuyên nhưng người ta lại không cho cô cơ hội đấy, cô cũng đâu thể cưỡng ép đi báo cáo công việc được, đúng không?
Mà cái bà Hách Mỹ Lệ này cũng không cho cô thêm cơ hội, trực tiếp nói: “Vậy được, chúng tôi đi trước nhé.”
Đối với Hách Mỹ Lệ mà nói, cô cũng hiểu một phần tính cách của Dương Bách Xuyên, nếu anh đã không muốn nghe thì không cần phải báo cáo, người ta là chủ tịch, cũng không thể ép buộc lôi kéo làm quen.
Hách Mỹ Lệ nói ra câu này, Trương Thiến cũng không thể mặt dày đi tới được, cô chỉ có thể chửi thầm ‘bà cô già’ mấy tiếng.
Đã đến lúc hai người rời khỏi phòng làm việc.
Vừa mới xoay người thì lại có một tia hy vọng.
Lưu Tích Kỳ cười mắng Dương Bách Xuyên: “Thằng nhóc như cậu làm chủ tịch kiểu gì vậy? Bây giờ đã là chín rưỡi tối, vốn dĩ bọn họ đợi để báo cáo tình hình phát triển của công ty cho cậu, tôi cố ý giữ hai người họ lại, cậu không nghe thì thôi đi, ít nhiều cũng nên mời người ta bữa cơm chứ?
Hách Mỹ Lệ, Trương Thiến, hai người thu dọn đồ đi, đợi lát nữa chúng ta đi ăn hôi, khó khăn lắm mới đợi được chủ tịch Dương, sao có thể dễ dàng buông tha được?”
Lưu Tích Kỳ cười trêu chọc Dương Bách Xuyên, anh nói với Hách Mỹ Lệ và Trương Thiến, điều này làm cho hai mắt Trương Thiến sáng rực lên.