*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ninh Kha, u Dương Ngọc Thanh đều ở đây, Dương Bách Xuyên nhìn thấy trong lòng các cô đều vui vẻ hẳn lên, ngoại trừ Độc Cô Vô Tình và Lâm Hoan, còn có Viên Kim Phượng vẫn chưa trở về, mấy cô gái khác đều đến đông đủ.
Ba đệ tử của anh cũng đều không tệ, liếc mắt đã nhìn ra, tu vi của Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân tăng lên không nhiều lắm, Độc Cô Hối là Luyện Khí kỳ tầng chín đỉnh phong, Vương Tông Nhân là Luyện Khí kỳ tầng tám, ngược lại là tam đồ đệ Võ Kiếm khiến Dương Bách Xuyên phải nhìn với cặp mắt khác xưa, hai mươi ngày không gặp, không ngờ Võ Kiếm đã là Luyện Khí kỳ tầng chín, tương đương với Độc Cô Hối.
Nhưng thoạt nhìn, tu vi của ba đồ đệ đều có bình cảnh, trong lòng anh nghĩ cũng là thời điểm thả bọn họ ra ngoài rèn luyện tâm cảnh rồi, nếu không rất khó đột phá.
Lý Đại Nghị và Trần Bảy Roi cũng đạt tới Luyện Khí kỳ tầng bảy, em gái Dương San San và Triệu Nam, Ninh Kha đều là tu vi Luyện Khí kỳ tầng năm tầng sáu, chỉ có u Dương Ngọc Thanh sau này mới Luyện Khí kỳ tầng một đỉnh phong.
Khưu Vân và đạo trưởng Phương cũng là Luyện Khí kỳ tầng chín đỉnh phong.
Tửu Tiên lão đầu thì không thấy đâu, chắc là đang ở nhà tổ.
Sau khi chào hỏi từng người một, Dương Bách Xuyên trở về nhà gặp bà nội, đương nhiên còn có mẹ của u Dương Ngọc Thanh cũng ở đây, còn đang tám chuyện với bà nội.
Sau khi nói chuyện, Dương Bách Xuyên chuẩn bị đi tìm Tửu Tiên lão đầu, tốt xấu gì cũng muốn đi cảm ơn một tiếng, không có Tửu Tiên lão đầu ở đây, anh ra ngoài cũng không thể yên tâm như thế.
Lần này đến Võ Đang có mang theo một ít linh tửu, Tửu Tiên lão đầu hẳn là rất thích.
Nghe đại đồ đệ Độc Cô Hối nói, trong khoảng thời gian này, Tửu Tiên vẫn uống rượu cùng hai con chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu, sống rất yên ổn, rượu Hầu Nhi cũng uống hết rồi nhưng lại không ầm ĩ.
Điều này lại làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy kỳ quái, không có Hầu Nhi uống rượu cùng, Tửu Tiên lão đầu cũng không ầm ĩ, điểm này không giống ông ta chút nào nha.
Say khi Dương Bách Xuyên ra khỏi cửa đã đi thẳng lên núi chính thôn cũ, Tửu Tiên lão đầu nói mấy ngày nay vẫn luôn ở trên núi.
Khi Dương Bách Xuyên lên sau, trong tai lại nghe được một tiếng chó sủa quen thuộc, trên mặt lập tức vui vẻ.
“Vượng Vượng~”
Một cái bóng màu vàng nhanh chóng chạy đến chỗ anh.
Bóng dáng màu vàng lóe lên kia chính là con chó cưng Vượng Tử của Triệu Nam.
Dù lâu rồi không gặp nhưng nó vẫn nhớ rõ Dương Bách Xuyên, từ xa đã chạy vội đến đây, nó rung đuôi phấn khích xoay quanh người Dương Bách Xuyên thể hiện sự vui mừng của mình.
Có một khoảng thời gian, Dương Bách Xuyên biết Triệu Nam đã gửi Vượng Tử ở cửa hàng thú cưng, bởi vì không có đủ thời gian để chăm sóc nó, bây giờ đã thấy nó xuất hiện ở đây, hiển nhiên Triệu Nam đã nhận nó về.
Dương Bách Xuyên vỗ vỗ đầu của Vượng Tử, cười nói: “Vượng Tử vẫn còn nhớ rõ tôi sao?”
“Gâu gâu ~”
Vượng Tử sủa hai tiếng đáp lại, giống như muốn trả lời rằng nó không có quên.
Nghĩ lại cũng thấy đúng, trước kia anh luyện chế ra mấy viên đan linh thú, cũng đưa cho Triệu Nam một viên để cô ấy cho Vượng Tử ăn.
Kể từ đó, mối quan hệ của con chó này và Dương Bách Xuyên chuyển biến rất lớn, nó rất thích Dương Bách Xuyên.
Đã quá lâu không gặp, thái độ của Vương Tử so với lần cuối gặp mặt quá khác nhau, toàn thân nó đều tỏa ra linh tính, không sai, từ khi ăn được đan linh thú khiến cho Vương Tử mở ra linh trí, có tiềm lực chuyển hóa thành linh thú.
Sau đó, Dương Bách Xuyên từ trong hồ lô Càn Khôn lấy ra một viên đan linh thú cho Vượng Tử.
“Gâu gâu gâu ~”
Biết được thứ được cho là thứ tốt, Vượng Tử vui vẻ sủa lên.
Điều này cũng khiến cho con chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu keo lên mấy tiếng từ phía xa chạy đến.
Chỉ trong chớp mắt đã bay đến bả vai của Dương Bách Xuyên.
“Xèo xèo ~”
“Xèo xèo ~”
Hai con linh thú giống như ghen tị, gầm rú với Vượng Tử.
Mà Vượng Tử bị con chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu gầm rú, thân thể nó run lên.
Dương Bách Xuyên cười khổ: “Chúng mày đừng bắt nạt Vượng Tử, nếu dám bắt nạt nó, tao xử lý chúng mày.”