Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1092



Đúng là bọn họ không biết rõ hôm nay là ngày nào.   

Nhìn xem biểu cảm của ba người, Dương Bách Xuyên chỉ biết thở dài, ở trong gian mật thất tối đen quá lâu, ba người bọn họ cũng đã quên mất ngày mừng năm mới của Hoa Hạ, đại lễ quan trọng của cả dân tộc.   

Dương Bách Xuyên cười nói: “Hôm nay là ba mươi tết, tôi chuẩn bị công khai thân phận của các anh với mọi người, hiện tại bây giờ các anh đã có thân thể chân linh, chỉ cần chú ý những điểm khác biệt so với người thường rồi hành xử cẩn thận, thì có thể quang minh chính đại xuất hiện.  

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, cả ba người Kiều Phúc đều run rẩy, quỳ rạp xuống đất, giọng nói bọn họ cũng run run: “Cảm ơn tiên sinh!”  

Hơn tám trăm năm qua, ba người không có lúc nào không thôi nhớ đến cảm giác muốn làm người bình thường, lúc gặp được Dương Bách Xuyên, có công pháp để tu luyện, bọn họ có năng lực để tự bảo vệ chính mình, có năng lực để rời khỏi biệt thự này.  

Hiện tại bọn họ có thân thể chân linh, so với người bình thường cũng gần giống như vậy.   

Đối với chuyện lễ mừng năm mới như thế, mấy trăm năm đã trôi qua, bọn họ có lẽ đã quên đi rồi.   

Rất nhiều lúc, bọn họ đều giữ lại thói quen của chính bản thân mình là thân phận của u linh âm u.   

Lúc Dương Bách Xuyên nói một câu lễ mừng năm mới, như xé toang trí nhớ đã đóng băng mấy trăm năm nay của ba người, vô số hình ảnh xuất hiện trong đầu bọn họ.  

Cả người bọn họ phát run, ba người cũng chưa nghĩ tới, một ngày nào đó bọn họ còn có thể tham dự lễ mừng năm mới.   

Một chuyện tưởng chừng lạ lẫm nhưng lại rất đỗi quen thuộc – lễ mừng năm mới.   

Cùng là chuyện quốc gia đại sự mà bọn họ cả trong mơ cũng không dám nghĩ đến.   

Hiện giờ Dương Bách Xuyên giúp bọn họ thực hiện, vậy nên bọn họ mới kích động như vậy, ân này giống như đem lại sự sống mới cho bọn họ.   

Hơn nữa, từ trong lời nói của Dương Bách Xuyên, cùng bọn họ tổ chức tiệc mừng năm mới, không xem bọn họ là người ngoài, đây chính là sự tín nhiệm.   

Ba người đều rơi lệ, nước mắt của quỷ tu rơi xuống là màu lam.  

Dương Bách Xuyên thở dài, nâng ba người bọn họ đứng dậy: “Mọi người đứng lên đi, về sau Vân Môn chính là nhà của các anh.”  

“Cảm ơn tiên sinh ~”  

Ba người Kiều Phúc cảm kích, trong lòng bọn họ có suy nghĩ, sau này cho dù tiên sinh có bảo bọn họ đi tìm chết, thì bọn họ cũng chẳng nề hà gì.  

Mà đối với Dương Bách Xuyên, thì nếu kể đến người ở trong Vân Môn mà anh có thể tin tưởng nhất, nếu thật sự phải phân ra cấp bậc, ba người Kiều Phúc có thể nói là ở vị trí đứng đầu.  

Bởi vì cả hai bên đều có khế ước linh hồn, không có chuyện phản bội xuất hiện.  

“Về sau Kiều Phúc chính là quản gia trong nhà, lúc tôi không có ở nhà thì nhớ chú ý mọi chuyện, có chuyện gì quan trọng thì thương lượng với bà nội của tôi.”  

“Tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ cống hiến hết mình, bảo hộ cho lão phu nhân được an toàn.”  

Kiều Phúc đương nhiên biết được Dương Bách Xuyên muốn anh ta bảo vệ cho an nguy của bà nội của anh ta.  

“Vậy tiên sinh, chị em tôi thì sao?” Ngô Mặc Thu hỏi.  

“Cô thì chờ lúc Dương San San đến trường thì bảo vệ cho em ấy.”  

“Đã rõ thưa tiên sinh.”  

“Tiên sinh, vậy tôi làm gì?” Ngô Mặc Hạ cũng hỏi  

“Tạm thời cô và Kiều Phúc ở trong nhà, yên tâm đi, sẽ có chuyện để cho hai người làm, nhưng mà tu luyện vẫn là chuyện quan trọng nhất.”  

“Vâng thưa tiên sinh.”  

…  

Sau đó Dương Bách Xuyên đến mật thất, mang theo những thiên tài địa bảo mang ra từ Võ Đang cất vào mật thất, lưu trữ để cho đệ tử của Vân Môn sử dụng, sau đó đem tất cả những đan dược đã được luyện chế cẩn thận đem đi cất giữ. Xong xuôi, anh cùng với ba người Kiều Phúc đi ra bên ngoài, giới thiệu ba người với mọi người ở Vân Môn, đối với thân phận của ba người bọn họ, rất nhiều người có cảm giác khác nhau, hơn nữa đối với Lục Tuyết Hi cũng không phải là người ngoài.  

Về phần những người khác, sau khi nghe Dương Bách Xuyên giải thích, mọi người cũng không lấy làm lạ, chuyện tu chân chuyện lạ gì cũng có, đối với sự xuất hiện của ba vị quỷ tu cũng có thể dễ dàng chấp nhận được.  

Dù sao nhìn qua thì ba người so với người bình thường cũng không có gì khác nhau.  

Lúc sau, do bị bà nội ép buộc, Dương Bách Xuyên cùng với Dương San San mang theo những lễ vật, tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ lên xe đến những thôn hương thân gần đó để chúc tết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.