Huống chi tu vi của anh đã tăng liền ba cảnh giới nhỏ, theo đó không chỉ tu vi chân khí mạnh hơn, mà tinh thần lực và chân khí trong Tam Chuyển Kim Đan cũng tăng hai cấp, hiệu quả rõ rệt.
Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ tinh thần lực cô đọng hơn nhiều. Điều đáng tiếc duy nhất là linh thức vẫn chỉ bao trùm trong phạm vi chín trăm mét không tăng thêm.
Tuy nhiên, Kim Cương Nhục Thể của anh đã đạt đến tầng thứ hai, sức mạnh nhục thể cũng tăng gấp bội.
Nếu như một chưởng vừa rồi dùng đến sức mạnh nhục thể, Dương Bách Xuyên tin rằng Đinh Thiền không chỉ hộc máu đâu.
Trong tình cảnh này mà đối phương còn dám uy hiếp mình, điều này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ giận dữ.
Anh lập tức đốp chát lại. Đe dọa người khác hả, ai sợ ai!
Đinh Thiền cười lạnh: "Ha ha ha, hôm nay bản thiếu gia sẽ cho mày biết thế nào là thiên phú yêu nghiệt."
Dứt lời hắn ta đột nhiên thét dài: "Gừ!"
Dương Bách Xuyên giật thót. Anh nhìn thấy trên mặt Đinh Thiền xuất hiện hoa văn máu vừa giống mạch máu vừa giống một loại đồ đằng nào đó.
Thoáng cái Đinh Thiền trở nên vô cùng dữ tợn.
Mắt biến thành màu đỏ như máu, con ngươi không còn màu đen.
Toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh, trên người xuất hiện khôi giáp lấp lánh.
Khí thế cũng tăng vọt. May mà Dương Bách Xuyên cảm thấy đối phương vẫn không mạnh hơn mình.
Đúng lúc này, trong đầu Dương Bách Xuyên vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: "Ồ, huyết mạch thú hoá ma đạo. Thật sự là vi sư không nhìn thấu thế giới này của các người. Rốt cuộc trái đất là thế giới như thế nào mà ngay cả huyết mạch thú hoá biến mất một kỷ nguyên ở Tu Chân Giới cũng xuất hiện ở đây."
Nghe sư phụ nói vậy, Dương Bách Xuyên thắc mắc: "Lão già ơi, huyết mạch thú hoá ma đạo là gì?"
Vân Thiên Tà nghiêm giọng nói: "Huyết mạch thú hoá ma đạo là huyết mạch kết hợp giữa Ma tộc và dị thú. Đương nhiên hiện giờ không còn nữa, dị thú đã tuyệt chủng từ lâu rồi.
Ta đoán huyết mạch của tên Đinh Thiền này là ma hóa nhờ thôn phệ huyết mạch của dị thú viễn cổ nào đó, chứ không phải huyết mạch thú hoá viễn cổ chân chính. Nhưng dù vậy cũng không thể coi thường.
Phàm là huyết mạch có thể dung hợp thú hoá đều thuộc về dị thú cổ xưa mạnh mẽ. Sau khi dung hợp, sức mạnh chắc chắn sẽ tăng vọt, hơn nữa còn phát huy một phần thiên phú của dị thú, vượt xa thực lực tu vi của bản thân, cực kỳ đáng sợ.
Xem ra Đinh Thiền nhắm vào điểm này, con hãy cẩn thận chút, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh. Vi sư có thể cảm nhận được huyết mạch dị thú mà cậu ta dung hợp không đơn giản."
Dương Bách Xuyên rất kinh ngạc khi nghe sư phụ nói vậy. Hiếm thấy sư phụ chú trọng chuyện gì, đây là lần đầu tiên.
Anh không kìm được hỏi: "Lão già, ý của người là Đinh Thiền tìm được dị thú viễn cổ nào đó, hay nói chính xác hơn là thôn phệ vật quý quan trọng nào đó trên người dị thú, sau đó dung hợp một phần sức mạnh của dị thú vào cơ thể mình, từ đó có thể phát huy một số thiên phú và sức mạnh của dị thú phải không?"
"Đúng vậy. Nếu thứ Đinh Thiền dung hợp là tinh hạch của dị thú, vậy thì con chỉ có thể chạy trốn thôi. Tinh hạch tương đương với kim đan của người tu chân, chứa đựng toàn bộ tu vi. Nếu chỉ dung hợp một ít máu thì không sợ." Vân Thiên Tà giải thích.
"Rốt cuộc dị thú là gì?" Dương Bách Xuyên hỏi.
"Tổ tiên của chồn và Hầu Đậu Đậu - hai linh thú của con chính là dị thú. Chồn Thần Phi Thiên, Miêu Hầu Lục Nhĩ, linh thú hồng hoang thời viễn cổ đều là dị thú.
Nhưng theo vi sư biết thì từ kỷ nguyên trước rất nhiều dị thú đã tuyệt chủng trong đại kiếp thiên đạo, những dị thú còn tồn tại đến giờ ở Tu Chân Giới chỉ là một vài thần thú thần cầm. Nhưng ở Tu Chân Giới thần thú cũng rất hiếm, không ngờ trái đất lại có huyết mạch dị thú...
Xem ra thế giới này thật sự không đơn giản. Nhớ là sau này con phải đi đó đi đây thăm thú nhiều hơn. Vi sư chợt nhớ đến một truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi ở Tu Chân Giới, nếu được chứng thực thì... ôi trời ơi!"
Cuối câu Vân Thiên Tà đột nhiên hét lên, dường như nghĩ đến chuyện gì kinh thiên động địa.
Dương Bách Xuyên nổi lòng mò mò, bèn gặng hỏi: "Truyền thuyết gì vậy lão già? Có phải liên quan đến trái đất không?"