Vốn dĩ hai người muốn đi tìm linh dược một chút, nhưng đi một vòng thu hoạch không lớn, trực tiếp ở một chỗ lạnh lẽo nhảy vào đi ra ngoài, linh dược nơi này đã sớm bị người của Độc Cô gia tộc hái không còn gì, không có linh dược lâu năm.
Cả quãng đường ở trong nước Dương Bách Xuyên truyền thụ Độc Cô Vô Tình Thuật Tị Thủy, không đến nửa giờ đã đi ra khỏi hố trời.
Đi ra từ một đầm nước khác trên núi, vừa đi ra đã thấy mặt trời treo cao, cộng thêm cỏ cây tươi tốt xanh biếc.
Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên biến sắc, từ trong không gian bình Càn Khôn bình lấy điện thoại di động ra, vừa mới mở lên, thật tốt, cảm giác ở hố trời cũng đã trôi qua hơn mười ngày, không nghĩ tới sau khi mở điện thoại di động lên vậy mà đã qua hai tháng.
Anh đi vào đây lúc năm mới, bây giờ đi ra đã là mùa xuân, trách không được cây cối bên ngoài đều xanh mượt.
Đứng ở trên mặt nước chú ý một chút, cũng phát hiện râu ria của mình dài như những ông lão ngoài kia.
Tóc cũng dài đến bả vai, bởi vì một năm nay anh chạy ngược chạy xuyên không có cắt tóc.
Sau khi nhìn gương mặt mình qua mặt nước, lấy một bộ quần áo thể thao ra từ bình Càn Khôn thay, vội vàng trở về cùng với Độc Cô Vô Tình.
Bây giờ anh lo lắng nhất là chuyện trong nhà, hai tháng trôi qua, cũng không biết người của Thần Tông và Thanh Thành có đi tìm anh hay không, thiếu chủ Thần Tông và yêu nghiệt Thanh Thành mất đi tung tích, cũng không phải chuyện nhỏ.
Dương Bách Xuyên gọi điện thoại cho người nhà hỏi qua, mọi chuyện đều bình thường, điều này khiến anh thở ra một hơi.
Sau đó cùng Độc Cô Vô Tình đến Độc Cô gia tộc, vốn dĩ là ở Độc Cô gia tộc chủ hai ngày, nhưng lại rất bất ngờ nhận được một điện thoại.
Ngô Nam của Thần Long Đàm gọi điện thoại tới, trong điện thoại Ngô Nam chỉ nói cho Dương Bách Xuyên một câu: “Thần Tông và người Thanh Thành gặp mặt, chính là ngày hôm qua.”
Những lời này làm cho trong lòng nhảy Dương Bách Xuyên dựng lên, ngay lập tức trở về quê hương với Độc Cô Vô Tình.
Điện thoại này của Ngô Nam quá quan trọng, tuy rằng ông ấy không nói nhiều, có lẽ là nói Dương Bách Xuyên căn bản chưa kịp gặp nhiều người, Ngô Nam liền cúp điện thoại, nhìn qua ông ấy vẫn tức giận như cũ vì chuyện của Hạ Lộ và anh.
Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn cảm ơn ông ấy.
Thần Tông và người của Thanh Thành gặp mặt, những lời này đã đủ rồi.
Có thể tưởng tượng, là vì cái gì.
Không cách nào nghi ngờ lên trên đầu anh, tin rằng bước tiếp theo sẽ tới cửa.
Cho nên Dương Bách Xuyên chắc chắn phải nhanh chóng trở về.
Hai người đi máy bay trực tiếp đến cố đô, sau đó Dương Bách Xuyên dứt khoát để Độc Cô Vô Tình ở lại cố đô Vân Kỳ, tọa trấn với Lục Tuyết Hi, bên này có thêm một người anh cũng yên tâm.
Về phần chính anh, sau khi xuống máy bay trực tiếp lái xe về nhà, sớm một phút về nhà hắn sẽ yên tâm một phút, tuy rằng có Tửu Tiên lão đầu tọa trấn, nhưng dù sao lớn như vậy, sợ Tửu Tiên lão đầu sẽ chăm sóc không tốt, hơn nữa Tửu Tiên lão đầu điên khùng,tóm lại anh vẫn lo lắng.
Trước khi lên máy bay gọi điện thoại cho Triệu Nam sắp xếp trước, ngược lại cũng thuận tiện.
Bên Vân Kỳ trên cơ bản anh vẫn yên tâm, một mặt là vì Vân Kỳ ở trong đô thị lớn, bọn họ còn chưa đến nỗi dám trắng trợn động thủ bắt người trong ban ngày, ở giới võ cổ vẫn có quy củ.
Mặt khác nếu như Thần Tông và Thanh Thành gặp mặt rõ ràng là có lý do rõ ràng, nếu như bọn họ thật sự nghi ngờ hoặc là tra được trên đầu anh, sau đó lại biết đến sự tồn tại của Vân Môn, sẽ trực tiếp đến tổng bộ Vân Môn tìm phiền toái.