Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1233



"Được rồi, đừng khóc nữa, có một đám người đang nhìn kìa! Các em khóc thành mặt mèo hoa rồi đây này."  

Dương Bách Xuyên buông hai người ra, vươn tay dịu dàng lau sạch nước mắt trên mặt họ. Nhưng ngay sau đó, sát khí như biến thành thực thể phóng ra ngoài, không thèm che giấu.  

Bởi vì anh nhìn thấy trên cánh tay Triệu Nam có một vết thương dài nửa thước (1 thước = 33,33 centimet) sâu tận xương, còn Độc Cô Vô Tình thì ngực bị đâm thủng thành một lỗ máu.  

Dương Bách Xuyên lật tay búng một phát, hai giọt nước Sinh Mệnh xuất hiện. Anh nói với hai người: "Há miệng nào!"  

Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình há miệng theo phản xạ.  

Dương Bách Xuyên đút hai giọt nước nước Sinh Mệnh vào miệng họ. Ngay sau đó, sinh cơ dồi dào tan chảy trong cơ thể hai người.  

"Các em sang một bên nghỉ ngơi đi, anh giết mấy tên súc sinh này đã." Dương Bách Xuyên nheo mắt, sau đó nhìn thấy Ngô Mặc Thu không biết xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào. Anh đi tới, nhếch môi mỉm cười: "Thu Nhi đừng lo lắng, trên thế giới này còn chưa có Diêm Vương nào dám nhận tiên sinh nhà em đâu. Em qua bên kia chăm sóc hộ pháp Lục đi!"  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa vỗ vai Ngô Mặc Thu. Khi ở đảo hoang anh cũng trông thấy Ngô Mặc Thu khóc đứt ruột đứt gan.  

"Ừm, tiên sinh yên tâm, Thu Nhi sẽ chăm sóc hộ pháp Lục." Ngô Mặc Thu vui hơn ai hết. Lần này cô không khóc, trên mặt chỉ có nụ cười.  

Dương Bách Xuyên ngoảnh đầu nhìn đám người Thiên Tuyệt phái Võ Đang và Phong Thiên Nhai, đang định chào hỏi thì phía sau vang lên một giọng nói già nua: "Nhóc con, chết đến nơi rồi mà còn yêu với đương, đúng là chán sống mà!"  

Hồng Khoát Hải thấy Dương Bách Xuyên không để ý đến mình mà chỉ sến súa với mấy người phụ nữ, điều này khiến ông ta cực kỳ tức giận, cho rằng Dương Bách Xuyên coi thường Tiên Thiên tầng chín trung cấp như mình.  

Trong tay Hồng Khoát Hải lóe lên tia sáng trắng, một cây giáo dài xuất hiện kèm theo tiếng rít và khí thế mạnh mẽ, lao thẳng về phía đầu Dương Bách Xuyên.  

"Giết!"  

Hồng Khoát Hải đã ra tay, Hồng Huyền Thiên không nhịn được gào lên. Quả thật ban đầu bọn họ sợ hết hồn vì Dương Bách Xuyên ngự kiếm bay đến, nhưng sau khi phát hiện cảnh giới tu vi của Dương Bách Xuyên chỉ là Tiên Thiên tầng chín sơ cấp, Hồng Huyền Thiên lại bùng nổ.  

Lúc trước người phụ nữ Tiên Thiên tầng chín sơ cấp của Vân Môn đã bị ông cụ nhà họ Hồng đánh bị thương nặng, mà Dương Bách Xuyên cũng chỉ là Tiên Thiên tầng chín sơ cấp, trong khi ông cụ nhà họ Hồng là Tiên Thiên tầng chín trung cấp, dư sức đấu với Dương Bách Xuyên.  

Những người còn lại của nhà họ Hồng liên thủ với ba tông môn khác chắc chắn có thể giết sạch đám người phe Vân Môn.  

Người của Thần Tông, Thanh Thành và  m Nguyệt Môn cũng có chung suy nghĩ. Sự xuất hiện của ông cụ nhà họ Hồng khiến bọn họ cực kỳ kinh ngạc. Trong giới võ cổ, Tiên Thiên tầng chín trung cấp tuyệt đối là cao thủ.  

Trong mắt mọi người, Dương Bách Xuyên là Tiên Thiên tầng chín sơ cấp, tuy anh ngự kiếm phi hành đến rất lợi hại, nhưng ai nấy đều tin anh không phải là đối thủ của ông cụ nhà họ Hồng. Sự chênh lệch giữa Tiên Thiên tầng chín sơ cấp và trung cấp càng thể hiện rõ ràng ở tu luyện võ đạo giai đoạn sau, cho dù chỉ tăng một chút thôi cũng có sự chênh lệch thực lực tuyệt đối.  

Vì vậy, sau khi Hồng Huyền Thiên hô "giết", người của Thần Tông, Thanh Thành,  âm Nguyệt Môn đều tấn công phe Vân Môn và Võ Đang theo lão ta.  

Tuy nhiên, người của ba tông vừa ra tay lập tức hối hận.  

Bọn họ trông thấy ông cụ nhà họ Hồng hừng hực khí thế, thanh giáo như giao long ra biển đâm về phía gáy Dương Bách Xuyên với tốc độ nhanh như tia chớp. Mọi người đều biết thứ trong tay ông cụ nhà họ Hồng là thần binh thượng phẩm, e là cho dù Dương Bách Xuyên tránh thoát cũng không dễ chịu.  

Nhưng phản ứng của Dương Bách Xuyên lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chỉ thấy Dương Bách Xuyên không hề tránh né, trong tay tay bùng lên một ngọn lửa nóng hừng hực mang theo sóng linh khí trời đất cuồn cuộn. Một bàn tay khổng lồ bắt lấy năng lượng hình thành, sau đó trở tay tóm lấy thanh giáo trong tay ông cụ nhà họ Hồng. 

Ầm! 

Trong tiếng ầm vang, Dương Bách Xuyên chộp lấy thanh giáo dài của Hồng Khoát Hải vào lòng bàn tay, đồng thời giơ tay kia lên đấm thẳng vào mặt đối phương. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.