Kiếm Đồ Long màu bạc nóng rực chém xuống, va chạm với kiếm cổ màu trắng trong tay ông cụ nhà họ Hồng, phát ra một tiếng "keng". Kiếm cổ bị kiếm Đồ Long chém đôi, sau đó tia sáng bạc xẹt qua người ông cụ nhà họ Hồng.
Một giây sau, ông cụ nhà họ Hồng trợn to mắt.
"Phụt!" Ông ta hộc máu: "Chuyện này... sao có..."
Chữ cuối cùng còn chưa thốt ra, cơ thể ông cụ nhà họ Hồng đã bị chém thành hai nửa đều nhau từ mi tâm xuống, máu và nội tạng rơi đầy đất.
Đến lúc này, Hồng Khoát Hải - cột chống trời của nhà họ Hồng đã bị Dương Bách Xuyên chém chết dưới kiếm Đồ Long.
"Cụ ơi..."
Đệ tử nhà họ Hồng gào to, có bảy tám tên tính tình kích động lập tức xông về phía Dương Bách Xuyên.
Trong đó có đứa con trai thứ sáu của Hồng Huyền Thiên tính tình nóng nảy.
"Thằng sáu quay lại!" Hồng Huyền Thiên hét to. Lão ta biết xông đến đánh nhau với Dương Bách Xuyên chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
Lão ta muốn ngăn cản đệ tử nhà họ Hồng nhưng đã muộn.
Dương Bách Xuyên híp mắt, tung ra một chưởng. Tám kẻ xông tới dù là Ám Kình hay Tiên Thiên đều mất mạng dưới Chấn Thiên chưởng to lớn.
Ầm!
Bụi đất tản đi, trong sân có tám thi thể người nhà họ Hồng.
"Còn ai nữa không? Tôi tiễn các người một đoạn đường." Giọng nói lạnh lùng của Dương Bách Xuyên vang vọng khắp sân nhà họ Hồng.
Trong sân lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Lúc này, Hồng Huyền Thiên đứng ra nói: "Dương Bách Xuyên, cậu muốn khơi mào chiến tranh giữa võ cổ giả Trung Quốc và võ cổ giả nước ngoài sao?" Nhà họ Hồng trực thuộc m Nguyệt Môn là thế lực võ cổ nước ngoài.
Hồng Huyền Thiên muốn dùng lý lẽ ngăn cản hành vi hung bạo của Dương Bách Xuyên, bởi vì vũ lực không có tác dụng.
"Hồng Huyền Thiên đúng không? Chủ nhà họ Hồng, ông rất giỏi. À phải rồi, trong các con trai của ông, người thứ ba và thứ bảy là ai? Tự đứng ra đi, tôi rất dễ tính." Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Hồng Huyền Thiên.
Hồng Huyền Thiên giật thót khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nhắc đến đứa con trai thứ ba và thứ bảy. Lẽ nào đối phương đã biết thằng ba và thằng bảy dùng thuốc nổ hại cậu ta?
Nhưng ngẫm lại thì thấy không đúng. Trong số các con trai, thằng ba và thằng bảy làm việc cẩn thận nhất, không để lộ thông tin mới phải.
Con trai thứ ba và thứ bảy nhà họ Hồng trốn sau lưng Hồng Huyền Thiên bị Dương Bách Xuyên chỉ đích danh, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Bọn họ không biết Dương Bách Xuyên có ý gì nên không dám nhúc nhích, cũng không dám lên tiếng.
Dương Bách Xuyên cười ha hả: "Thôi, dù sao tôi cũng không có ý định tha cho người nhà họ Hồng các ông. Lão Phong và Thiên Tuyệt mang người vào hậu viện nhà họ Hồng, kẻ nào có tu vi đạt Ám Kình thì giết hết, không để lại một ai."
"Mày dám!" Hồng Huyền Thiên run rẩy cả người!
"Giết!" Dương Bách Xuyên vẫn hét một tiếng, thẳng tay vung một chưởng đánh Hồng Huyền Thiên, thầm nói trong lòng: "Chị Mai, em báo thù cho chị."
Lúc này, mắt Dương Bách Xuyên đỏ như máu.
Đám Phong Thiên Nhai và Thiên Tuyệt phái Võ Đang đều kính nể Dương Bách Xuyên. Khi nghe thấy Dương Bách Xuyên hạ lệnh giết võ cổ giả đạt Ám Kình của nhà họ Hồng, bọn họ hơi sửng sốt, biết rằng anh muốn tiêu diệt cả nhà họ Hồng.
Một gia tộc võ cổ không có võ cổ giả Ám Kình trở nên, cho dù Minh Kình còn sống thì cũng làm gì được? Có thể gây sóng gió chắc?