Những người còn lại, âm thanh kêu rên liên tiếp, một đám tự phế đi đan điền.
“Cút ~”
Nếu Dương Bách Xuyên đã nói, bọn họ tự phế tu vi sẽ buông tha bọn họ, điểm này anh vẫn có thể làm được.
Chờ những người này rời đi, Thiên Tuyệt đi lên phía trước có chút lo lắng nói: “Sư tổ, ngài thả những người này đi, không phải sẽ gia tăng thù hận giữa ngài và tông môn phía sau bọn họ hay sao?”
“Ha ha, giết bọn họ, tông môn sau lưng bọn họ sẽ không biết sao? Giữ những người này, danh hiệu Dương điên này của tôi, mới có thể càng làm kinh sợ lòng người hơn.”
Dương Bách Xuyên nhìn về phía chân trời xa xăm mà nói.
“Sư tổ cao kiến.” Thiên Tuyệt nịnh hót một câu, nhưng trong lòng lại nói thầm: “Lão nhân gia ngài đang kéo thù hận thì có ~”
Trang viên nhà họ Hồng để lại thi thể đầy đất, mùi máu tanh nồng nặc, Dương Bách Xuyên nói với Phong Thiên Nhai: “Lão Phong dẫn tất cả thần binh đi đi, đừng bỏ qua tinh thạch Tiên Thiên, kiểm tra nhà họ Hồng.”
“Được, tiên sinh.” Phong Thiên Nhai nhếch miệng cười nói, ông ta rất vui vẻ.
Lần này ông ta biết mình đã gặp may, vốn đơn thuần chỉ là thực hiện lời hứa với Dương Bách Xuyên, đến giúp Triệu Nam gây phiền phức với nhà họ Hồng, cũng ôm tâm tư có lẽ sẽ chết, không ngờ Dương Bách Xuyên vẫn còn sống, làm một người từng trải, Phong Thiên Nhai biết từ giờ trở đi, Dương Bách Xuyên cùng Vân Môn sẽ chân chính chấp nhận mình.
Ngay sau đó Phong Thiên Nhai nói với Dương Bách Xuyên: “Đúng rồi tiên sinh, ba vị này là những người anh em của tôi, họ đều tình nguyện gia nhập Vân Môn.”
“Được, hoan nghênh các người, lần này vất vả cho các ông rồi.” Dương Bách Xuyên rất có thiện cảm với ba người đi theo Phong Thiên Nhai, có thể vì tình nghĩa mà đi theo Phong Thiên Nhai chém giết, những người này trọng tình trọng nghĩa, rất đáng tin.
“Tiên sinh khách sáo rồi ~” Ba người ôm quyền với Dương Bách Xuyên.
“Gọi Môn Chủ.”
“Đúng đúng đúng, là Môn Chủ.”
“Ha ha, chỉ là một cái tên thôi, gọi gì cũng giống nhau, sau này mọi người chính là người một nhà.”
Một câu người một nhà của Dương Bách Xuyên, khiến ba người bên cạnh Phong Thiên Nhai đều vui vẻ, không thể nghi ngờ rằng Dương Bách Xuyên đã chinh phục bọn họ từ trong ra ngoài, bây giờ còn có thể nói chuyện với bọn họ không chút tự cao tự đại nào, điều này làm cho ba người vô cùng thoải mái.
Cả đám suy nghĩ trong lòng, xem ra Phong Thiên Nhai không nói sai, Dương Bách Xuyên quả thật không giống người thường, vào Vân Môn chính là đường ra.
Lúc mấy người đang nói chuyện phiếm, những người lúc trước không có đi theo Phong Thiên Nhai cùng chiến đấu đi tới, cười nói với Phong Thiên Nhai: “Anh Thiên Nhai, loại chuyện quét dọn chiến trường này, giao cho chúng tôi làm đi, chúng tôi cũng nhận được đan dược Vân Môn, cũng là người của Vân Môn đúng không?”
Phong Thiên Nhai nhìn mấy người đó hừ lạnh nói: “Không dám nhận, những việc này Phong mỗ có thể làm, không cần các người hỗ trợ.”
Ở thời điểm mấu chốt nhất phản bội ông ta, không đi theo chiến đấu cùng nhau, bây giờ nhìn thấy thần uy của Dương Bách Xuyên đại phát, lại tới xem náo nhiệt, những người này chỉ thừa dịp chiếm hời.
Mấy ngày trước bởi vì Phong Thiên Nhai lấy đan dược Dương Bách Xuyên ban tặng để chiêu mộ nhân tài tán tu cho Vân Môn, mỗi một người đều có thể nhận được một viên đan dược, những người này đều đã nhận đan dược, trên danh nghĩa Phong Thiên Nhai nói rằng bọn họ là người của Vân Môn.
Nhưng bây giờ, Phong Thiên Nhai sinh ra ác cảm với bọn họ.
Dương Bách Xuyên nhíu mày lại nói: “Lão Phong, có chuyện gì vậy?”