Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1256



Tề Đại Băng không hỏi, anh sẽ bớt đi một phần áp lực.  

Nghe Tề Đại Băng nói chị Mai còn có một cô em gái đang ở trong nước, anh nghĩ, nếu như có thể, anh hy vọng có thể bù đắp cho người nhà của chị Mai, Dương Bách Xuyên thuận miệng hỏi: “Tề Đại Băng, cậu nói chị Mai còn có một cô em gái?”  

“Đúng thế, tôi mới thấy qua ảnh, em gái của chị Mai trông rất giống chị ấy, thậm chí còn trẻ trung xinh đẹp hơn chị ấy nhiều, đáng tiếc là, tôi từng nghe chị Mai nói qua một lần, từ nhỏ em gái chị ấy đã xuất gia làm ni cô, bởi vì từ nhỏ đã ốm yếu, đến khi đi tu ở một đạo quán nào đó thì mới khỏi bệnh.”  

“Có địa chỉ cụ thể không?” Dương Bách Xuyên hỏi, nếu như anh đã biết chị Mai còn một cô em gái trong nước, anh sẽ nghĩ cách để đền bù.  

“Ai ya, nhóc Xuyên, thế nào, cậu định theo đuổi em gái của chị Mai sao? Không phải tôi đã nói với cậu rồi hay sao, từ nhỏ em gái chị ấy đã xuất gia làm ni cô rồi, cho nên cậu có muốn cũng không được đâu, haha ~” Tề Đại Băng trêu chọc Dương Bách Xuyên qua điện thoại.  

“Mẹ kiếp, tôi còn chưa gặp mặt người ta thì theo đuổi cái gì? Hơn nữa người anh em của cậu giống người thiếu phụ nữ sao? Ý của tôi là, nếu như em gái của chị Mai đang ở trong nước chị Mai gọi tôi một tiếng em trai thì tôi cũng nên chăm sóc người nhà chị ấy một chút, đúng không?” Dương Bách Xuyên thuận miệng nói.  

“Haha, cậu xem kìa, tôi chỉ giỡn chút thôi mà, hồi còn đi học, ai chẳng biết anh Dương đẹp trai, không thiếu phụ nữ bên cạnh, hoa hậu giảng đường Liễu Linh Linh còn phải theo đuổi cậu, Tiền Tiểu Bối, Lâm Hoan cũng suốt ngày vây lấy cậu? À đúng rồi, nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi tôi cũng không liên lạc với Liễu Linh Linh, cậu có liên lạc với bọn họ không? Đợi tôi đi Thái Lan về, chúng ta tụ tập bạn học cũ, đến khi đó, tôi muốn làm chị em với Liễu Linh Linh và đám Lâm Hoan, hihi~”  

Tề Đại Băng càng nói càng vui vẻ.  

Mà Dương Bách Xuyên thì càng nghe càng buồn bực, anh mắng thầm: “Bê đê chết tiệt, càng nói càng lạc đề.”  

Anh ho khan hai tiếng: “Lâm Hoan đang ở Cố Đô, cậu về tìm tôi lúc nào cũng được, Liễu Linh Linh ở Pháp, tôi không liên lạc với Tiền Tiểu Bối, chuyện này nói sau đi, cậu nói địa chỉ em gái chị Mai cho tôi trước đã?”  

“Địa chỉ cụ thể rõ ràng thì chị Mai không nói, tôi nhớ chị ấy chỉ bảo ở Ba Thục.”   

Dương Bách Xuyên không hỏi được thông tin gì có ích từ Bê Đê nữa, nhưng anh nói thêm: “À đúng rồi, người nhà của chị Mai đang ở đảo Hồng Kông à?  

“Chị ấy không còn ai nữa rồi, bố chị ấy mất sớm, mẹ thì tái hôn di cư tới Mỹ, chị Mai được chú nuôi dưỡng.” Bê Đê nói.  

“Thế này nhé, sau này nhà chú chị Mai có chuyện gì thì nói với tôi một tiếng, là bạn bè, giúp được gì thì tôi sẽ giúp.” Dương Bách Xuyên nói với Bê Đê.  

“Ai ya, nhóc Xuyên, nghe cậu nói cứ như đang chia buồn với gia đình nhà người ta ấy nhỉ, nghiêm trọng quá!” Bê Đê đáp.  

Dương Bách Xuyên chợt bừng tỉnh, quả thật anh dùng giọng điệu để chia buồn với người nhà, Dương Bách Xuyên vội chuyển chủ đề, dặn dò Bê Đê nhớ tu luyện  m Dương Công.  

Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy.  

Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh âm thầm quyết định, trở về hỏi thăm tin tức em gái chị Mai, em gái là người thân duy nhất trên đời của chị Mai, để tìm kiếm sự an ủi, Dương Bách Xuyên đã quyết định khi nào sẽ đến Ba Thục để tìm em gái của chị ấy.  

Cất điện thoại, Dương Bách Xuyên nhấc chân tiếp tục đi về phía sân tập, trong lòng anh đang nghĩ tới chuyện ở Liễu Linh Linh, lâu như vậy cũng không có tin tức xấu nào về cô, Lâm Hoan vẫn thường xuyên liên lạc với Liễu Linh Linh, điều này chứng tỏ tạm thời cô vẫn an toàn. 

Dương Bách Xuyên đang nghĩ, có nên đợi mấy hôm nữa, anh trực

tiếp tới Pháp tìm rồi đón cô về? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.