Lúc này, vẻ mặt anh ta có chút xấu hổ, tỏ vẻ ngại ngùng, nhưng sau đó Triệu Vũ Linh lại nói ra một câu khiến Dương Bách Xuyên chỉ muốn một phát đạp chết anh ta.
Chỉ nghe Triệu Vũ Linh nhỏ giọng nói: “Khụ khụ, em rể có thể cho anh một ít đan Tinh Long không?”
Dương Bách Xuyên nghe Triệu Vũ Linh nói như vậy, anh lại nhớ tới trước kia, anh cố ý đưa đan Tinh Long cho ba con họ, nghe nói lần đó, Triệu Vũ Linh đã ngủ với một bà lão, nghĩ tới đây, trong lòng Dương Bách Xuyên lại không nhịn được cười.
Nhưng buồn cười thì buồn cười, nếu anh đã đồng ý với Triệu nam để Triệu Vũ Linh và con cháu nhà họ Triệu gia nhập Vân Môn, anh không thể để cái tên ăn chơi tác tráng Triệu Vũ Linh này làm hư nếp sống của Vân Môn được.
Anh híp mắt nhìn Triệu Vũ Linh nói: “Muốn mấy viên đan Tinh Long?”
Vẻ mặt Triệu Vũ Linh vui mừng, anh buột miệng nói: “Haha, ba viên có được không em rể?”
“Không thành vấn đề, há miệng.” Dương Bách Xuyên cười lạnh.
Triệu Vũ Linh há miệng trong vô thức.
Dương Bách Xuyên ra tay rất nhanh, anh lấy ba viên đan Tinh Long từ bình Càn Khôn, sau đó nhét vào trong miệng Triệu Vũ Linh, anh giơ tay phong bế kinh mạch toàn thân của Triệu Vũ Linh, để anh ta trơ mắt đứng im tại chỗ.
Đây là điểm huyệt định thân.
Cũng trùng hợp, đan Tinh Long là đan dược cải thiện năng lực nào đó của đàn ông, nhưng đối với võ cổ giả mà nói, đây là trợ giúp đắc lực, trừ đợt luyện chế đầu tiên ra, Dương Bách Xuyên rất ít khi luyện chế, đan Tinh Long trong tay bây giờ đã là viên cuối cùng lúc anh truyền thụ cho đạo trưởng Phương lúc luyện đan, vì để đạo Trưởng Phương thực hành luyện đan, hai người đã luyện chế ra một lò đan Tinh Long, đan dược vẫn luôn để trong bình Càn Khôn, chưa bao giờ được sử dụng.
Hôm nay dùng là vừa đẹp.
Cái tên quần là áo lượt Triệu Vũ Linh này đang nghĩ gì, Dương Bách Xuyên còn không biết hay sao, nghe anh ta không biết sống chết tìm anh đòi tinh Long Đan, Dương Bách Xuyên quyết định sẽ trừng phạt người anh vợ này một phen.
Dương Bách Xuyên tuyệt đối không cho phép Triệu Vũ Linh làm hỏng nếp sống của Vân Môn.
Nếu anh ta đã muốn thì Dương Bách Xuyên sẽ cho, nhưng mà lần này là tống thẳng vào miệng Triệu Vũ Linh.
“A~ Em rể, em đừng đùa như vậy chứ?” Triệu Vũ Linh bị Dương Bách Xuyên điểm huyệt đứng im tại chỗ, nhưng không ảnh hưởng tới việc nói chuyện.
Anh ta không thể ngờ, Dương Bách Xuyên lại nhét thẳng ba viên đan Tinh Long vào miệng mình.
Thân thể không thể động đậy, lần này Triệu Vũ Linh bị hù gần chết, nhìn vẻ mặt cười lạnh của Dương Bách Xuyên, đương nhiên anh ta nhận ra được, hành động thô bỉ của mình đã làm em rể tức giận.
Mặc dù anh quần là áo lượt, nhưng đâu phải là không có não, nghĩ lại, đây là Vân Môn, là địa bàn của Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên còn là môn chủ Vân Môn, anh tìm cậu ta đòi đan Tinh Long chẳng khác nào làm việc ngu ngốc.
“Haha, không phải anh muốn sao? Tôi đút thẳng cho anh, tiện thế còn gì, nếu không đủ thì tôi còn mấy viên, cho anh hết không thành vấn đề.” Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nói.
Lúc này, khuôn mặt tươi cười của Dương Bách Xuyên, trong mắt Triệu Vũ Linh, không khác gì một ác quỷ.
Triệu Vũ Linh khóc nức nở nói: “Em rể, tôi biết sai rồi, cậu mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ nổ tung mất ~” Triệu Vũ Linh thật sự là rất nóng nảy, nuốt ba viên đan Tinh Long, nếu không tìm phụ
nữ để giải quyết thì anh ta sẽ trở thành thái giám thời hiện đại.