Trong cuộc đối đầu giữa quyền và thịt, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người đã đấm hàng trăm cú, sau đó lại tách ra.
Hai tay của Chiêm Khánh Nhân run rẩy.
Nắm đấm của Dương Bách Xuyên không run rẩy, nhưng có vết máu do rách da.
“Anh không tệ, ván này tôi thua.” Dương Bách Xuyên nhìn tay mình xuất hiện vết máu thì biết về phương diện sức mạnh cơ thể thể, anh kém Chiêm Khánh Nhân một chút.
“Cậu không cần nhường, ván này ngang tài ngang, mặc dù da tôi không bị rách, nhưng cả hai tay đều tê dại. Thằng nhóc cậu còn chưa tới ba mươi tuổi, tu luyện muộn hơn tôi, nếu chúng ta tu luyện cùng lúc thì cậu sẽ mạnh hơn tôi.” Chiêm Khánh Nhân cao ngạo như thế, đương nhiên sẽ không chiếm lợi của người khác.
Dương Bách Xuyên nghe thấy những lời này, cũng khá vui. Mặc dù Chiêm Khánh Nhân này kiêu ngào từ trong xương cốt, nhưng cả quá trình cũng được xem như quang minh lỗi lạc, lại giúp Dương Bách Xuyên thay đổi cách nhìn với anh ta.
“Tu luyện không có trước sau, anh mạnh hơn là anh mạnh hơn, chia thời gian làm gì chứ, ván này tôi thua.” Dương Bách Xuyên cũng là người kiêu ngạo, sao có thể nhận lời Chiêm Khánh Nhân chứ.
“Hừ!”
Chiêm Khánh Nhân hừ lạnh một tiếng: “Dương điên, cho tôi thấy bản lĩnh thật sự của cậu đi.”
Trong lúc nói chuyện, Chiêm Khánh Nhân lại tấn công lần nữa, lần này anh ta đánh một quyền, vận chuyển lượng chân nguyên khổng lồ, linh khí trời đất dao động mãnh liệt, kéo theo bụi bặm trong vòng ba mét xung quanh, một đấm nhìn như đơn giản đánh về phía Dương Bách Xuyên.
Cơ thể mạnh mẽ vượt qua, bây giờ di chuyển phải xem bản lĩnh thực sự.
Dương Bách Xuyên cũng đánh một chưởng, anh biết Chiêm Khánh Nhân đã đánh thật, mà anh cũng chờ mong.
“Chấn Thiên Chưởng!”
Một bàn tay khổng lồ được tạo ra đánh xuống Chiêm Khánh Nhân.
“Ầm ầm!”
Hai người hai tay đối diện nhau, một tiếng nổ vang lên, bụi bặm trong vòng mười mắt xung quanh bay lên.
Lần này mặt ai cũng cứng lại, Dương Bách Xuyên cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể Chiêm Khánh không thua gì anh, thậm chí còn mạnh hơn.
Chiêm Khánh Nhân cũng nhìn Dương Bách Xuyên toàn lực ứng phó, quả nhiên Dương Bách Xuyên cũng có tài năng.
“Giao Long Xuất Hải!”
“Liệt Thiên Chưởng!”
Hai bóng người trong bụi đất mù mịt, lại ra chiêu tấn công.
“Ầm ầm ầm!”
Một tiếng động lớn vang vọng trên đỉnh núi, trên đỉnh núi có một khu vực hơn mười mét trơ trọi, cỏ và cát đã bị san bằng.
Một đòn lại thêm một đòn, hai bên càng đánh càng kinh hãi, đều cảm thán đối phương rất mạnh, nhưng càng đánh càng hăng.