Hiện tại chỉ còn lại hai cỗ quan tài là vẫn chưa được mở nắp.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tộc lão của gia tộc Ruth và Liễu Linh Linh đang nằm trong hai cỗ quan tài còn lại này.
Hai người đều có chút căng thẳng.
Dương Bách Xuyên nắm chặt kiếm Đồ Long trong tay, điều chỉnh trạng thái cơ thể lên mức cao nhất. Anh dự trữ chân khí trong cơ thể trực chờ phát động, chỉ chờ khi mở nắp quan tài ra là đối phó với lão ma cà rồng, chuẩn bị ra tay trước để chiếm lợi thế.
“Ruth, hãy đồng thời mở nắp hai cỗ quan tài còn lại.” Dương Bách Xuyên ngẫm lại rồi nói, dù sao đều hướng đến một kết quả cuối cùng.
“Vâng, chủ nhân.” Ruth cũng có chút căng thẳng, tuy rằng bên trong hai cỗ quan tài cuối cùng chắc chắn sẽ có một cỗ chứa tộc lão của gia tộc cô ta, nhưng cô ta lại tùy tiện mở nắp quan ra, chẳng khác nào đang quấy rầy tộc lão cả. Cô ta cũng không dám chắc được là liệu tộc lão có ra tay với hậu bối đời thứ mười ba của gia tộc Dracula là cô ta hay không.
Ruth nâng tay lên, liếc mắt nhìn Dương Bách Xuyên một cái. Sau khi Dương Bách Xuyên ra hiệu, cô ta đột nhiên phất tay.
“Ruỳnh ruỳnh!”
Hai tiếng động trầm đục vang lên, cuối cùng hai cỗ quan tài cũng bị mở ra.
Dương Bách Xuyên vẫn đang dự trữ chân khí trực chờ phát động, nhìn chằm chằm hai cỗ quan tài, chuẩn bị giáng ra một đòn tàn nhẫn. Trạng thái của anh tại giờ phút này cực kỳ đầy đủ và sung túc.
Nhưng mà, khi hai cỗ quan tài đồng thời được mở ra, anh lại suýt chút nữa nghẹn một hơi thành nội thương.
Chỉ thấy bên trong cả hai cỗ quan tài đều trống rỗng.
“Cái đệch!” Sau khi Dương Bách Xuyên giải phóng chân khí, anh không nhịn được mà chửi bậy một câu.
“Chuyện này...?” Ruth cũng trợn tròn mắt, cô ta cũng không ngờ là cả hai cỗ quan tài đều trống rỗng.
Toàn bộ mười hai cỗ quan tài đều trống rỗng hết, bên trong còn không có lấy nổi một con chuột nào cả.
Chắc chắn là đã xuất hiện vấn đề tại điểm nào rồi!
“Không thể nào, trong ghi chép của gia tộc rõ ràng có nói, tộc lão đời thứ mười hai đang ngủ say trong nội địa núi Thánh, là thần bảo vệ cho gia tộc. Sao có thể là quan tài rỗng được chứ?” Vẻ mặt Ruth cực kỳ khó hiểu.
“Trọng điểm là cả Liễu Linh Linh cũng không có trong này.” Dương Bách Xuyên đen mặt nói.
Đồng thời, trong lòng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong mười hai cỗ quan tài, nếu không thấy Liễu Linh Linh đâu cả, vậy có phải điều này chứng tỏ rằng hiện tại cô vẫn còn sống hay không? Không xảy ra chuyện gì cả?
Bởi vì không tìm thấy người, là tuyệt vọng và cũng là hy vọng.
Nhìn mười hai cỗ quan tài trống rỗng, Dương Bách Xuyên và Ruth đồng thời rơi vào vào trầm tư.
Trong toàn bộ không gian rộng lớn này, bên tai chỉ có tiếng “ùng ục, ùng ục” phát ra từ hồ dung nham.
Nhưng sau khi Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng dung nham nóng chảy, anh đột nhiên hướng hai mắt nhìn vào trong hồ.
Sức mạnh linh thức lập tức tiến vào hồ dung nham để kiểm tra. Trong toàn bộ không gian lòng núi rộng lớn, hoàn toàn không lối ra hay lối vào hang động nào khác, mười hai cỗ quan tài thì lại đều trống không.