Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1427



Dương Bách Xuyên bị nó chọc tức đến bật cười: "Mày là đồ lắm chuyện, ăn vụng cá Rồng nhất định là ý của mày, Hầu Đậu Đậu là tòng phạm, Vượng Tử không tinh ranh như mày và Hầu Đậu Đậu.  

Từ giờ trở đi chúng mày ở trong lều cho tao, không được ra ngoài gây chuyện. Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tao quất chúng mày đó!"  

"Kéc kéc!"  

Con chồn bất mãn kháng nghị, Hầu Đậu Đậu không có gan khiêu chiến với Dương Bách Xuyên, Vượng Tử thì rất hiền lành, ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

Khi Dương Bách Xuyên đang dạy dỗ linh thú, bên ngoài lều đột nhiên vang lên giọng nói của Ngô Mặc Thu: "Ai thế?"  

Nghe giọng thấy bất thường, Dương Bách Xuyên lập tức đi ra ngoài. Bên ngoài trăng đã lên cao.  

Ngô Mặc Thu từ đằng xa bay về: "Tiên sinh, vừa rồi có người bắn một mũi tên tới, em đi kiểm tra nhưng không phát hiện được gì, cũng không biết kẻ nào bắn."  

Nói xong cô đưa lá thư trên mũi tên cho Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nhận lấy rồi nói: "Thôi, đối phương bắn tên tức là không muốn để cho em đuổi theo tìm thấy."  

Đêm hôm khuya khoắt có kẻ phóng tên, Dương Bách Xuyên cầm tờ giấy, tự dưng thấy bất an.  

Anh mở giấy ra đọc, tức thì toàn thân phóng ra sát ý, áo bào trên người không gió mà bay, khiến Ngô Mặc Thu ở bên cạnh giật mình.  

"Sao vậy tiên sinh?" Ngô Mặc Thu vội vàng hỏi.  

"Đám Độc Cô Hối bị bắt cóc." Dương Bách Xuyên nhìn bầu trời đêm, lạnh lùng cất lời. Chuyện anh lo lắng đã xảy ra.  

Rốt cuộc ba đồ đệ vẫn xảy ra chuyện. Trong thư viết mấy câu: dốc Vân Vụ nằm ở ba mươi dặm phía Đông Nam bên kia vách núi, muốn ba đồ đệ của mày bình an thì ngoan ngoãn đến đó, không được kinh động đến bất kỳ ai, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.  

"Á!" Ngô Mặc Thu hoảng sợ: "Tiên sinh, làm sao bây giờ?"  

"Xem ra đối phương đã ủ mưu từ sớm, anh chỉ có thể đi xem sao." Dương Bách Xuyên siết chặt hai tay.  

"Tiên sinh, em đi gọi người."  

"Đừng đi, đối phương bắn tên chứng tỏ hắn hiểu rõ chúng ta. Trong thư nói chỉ cho phép anh đi một mình. Ba người Độc Cô Hối đang ở trong tay đối phương, anh không dám mạo hiểm. Thế này nhé, em ẩn thân đi với anh, anh cũng muốn xem kẻ nào ăn gan hùm mật gấu."  

Trong khi nói chuyện, Dương Bách Xuyên tỏa ra sát khí ngút trời. Anh quay về lều, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn mang theo ba linh thú Hầu Đậu Đậu, con chồn và Vượng Tử. Thả ba linh thú vào bình Càn Khôn cũng có thể ứng phó.  

Sau đó, anh và Ngô Mặc Thu nhanh chóng rời đi, biến mất trong bóng tối.  

Mặc dù Dương Bách Xuyên vẫn chưa chắc chắn có phải đối phương bắt cóc ba đồ đệ thật không, nhưng đã bắn tên thì tám chín phần mười là thật.  

Trong thư nói địa điểm là dốc Van Vụ bên kia vách núi.  

Tất nhiên Dương Bách Xuyên biết bên kia vách núi là chỗ lúc đến mọi người đã đi qua, còn dốc Vân Vụ thì anh chưa từng nghe, nhưng vị trí ba mươi dặm phía Đông Nam chắc là dễ tìm.  

Anh tăng tốc bay vọt đi, chẳng mấy chốc đã đến vách núi, cuối cùng đi về phía Đông Nam, chặng đường ba mươi dặm chỉ bay mười phút là đến.  

Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy một tấm bia đá ghi "dốc Vân Vụ".  

Có một con đường nhỏ ngoằn nghèo đi lên. Dương Bách Xuyên đi dọc theo con đường này hơn mười phút thì tới trước vách núi dựng đứng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.