Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1541



Ta nghe gia tộc nói Thần Mộ Viên mai táng thần nhân, có bí mật thành tiên thành thần. Vì vậy cả Tu Chân Giới ai cũng muốn biết, nhưng không có bất kỳ manh mối nào. Thậm chí có một số người còn không biết thế giới gốc ở đâu. Có lẽ Thần Mộ Viên đã biến mất. Tóm lại là ta không điều tra được.  

Nhưng nếu nói không còn thì cũng không đúng, bởi vì ba năm trước lão già Bạch Trường Mi kia tự xưng là người bảo vệ thế giới gốc, rất có thể là lão ta biết vị trí của Thần Mộ Viên."  

Phong Vân Dạ Lang nói ra suy đoán của mình.  

Vân Thiên Tà trầm ngâm nói: "Chắc là một cú lừa đấy! Tu Chân Giới có hàng nghìn hàng vạn sinh linh, rất nhiều người cả đời còn khó thành tiên chứ đừng nói chi đến thành thần. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!  

Có điều thằng nhóc nhà mi cũng có tu vi Đại Thừa, sao lại bị Bạch Trường Mi giam ở đây? Lẽ nào tu vi của Bạch Trường Mi còn cao hơn mi?"  

"Ta... ta trúng kế của Bạch Trường Mi. Lão dẫn người bao vây nghĩa huynh Ô Linh Giao Long của ta, ta sợ ném chuột vỡ đồ nên bị lão già chết tiệt kia hàng phục." Phong Vân Dạ Lang tỏ thái độ không cam lòng.  

"Ha ha, thằng nhóc mi còn mạnh miệng. Lão phu đã gặp con giao long mà mi nhắc đến, nó là yêu thú cấp tám, tu vi cao hơn mi nhiều nhưng vẫn bị giết. Vậy mà mi còn sợ ném chuột vỡ đồ?" Vân Thiên Tà cười nhạo một cách trắng trợn.  

"Khụ khụ! Tu vi của Bạch Trường Mi cũng không cao lắm, lão chỉ là Đại Thừa đỉnh phong, nhưng trong tay có chí bảo, chính là sợi xích trói yêu trên người ta. Đây là tiên khí đỉnh cấp đó! Còn nữa, ta nhận ra thanh kiếm trong tay ngài, đó là pháp khí trong tay Bạch Trường Mi hồi ấy. Ta thấy thanh kiếm này cũng là thần khí đấy!  

Tiền bối, ngài nói xem ta có thắng nổi không? Cuối cùng lão già kia bắt ta canh giữ ở đây, nói là người nào có thể đánh thắng ta thì đương nhiên có thể giúp ta thoát khỏi vây khốn, nếu không ta sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi. Cầu xin tiền bối rủ lòng từ bi cứu ta ra ngoài." Phong Vân Dạ Lang càng nói càng nghẹn ngào.  

Xem ra hắn bị nhốt thời gian dài sinh ra sợ hãi.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên không nhịn được nói trong đầu: "Lão già ơi, người có thể cứu hắn không? Nếu không cứu được thì chẳng phải chúng ta sẽ bại lộ sao?" Dương Bách Xuyên lo lắng về chuyện trước đó sư phụ dọa nạt Phong Vân Dạ Lang.  

Nếu Phong Vân Dạ Lang biết sư phụ không cứu được hắn thì toi đời.  

"Yên tâm đi, thứ vây khốn con chó này là xích trói yêu, chỉ cần tìm ra thần thức của xích trói yêu rồi luyện hóa nó là được. Hiện tại những cái khác thì vi sư không có, nhưng xét về thần hồn, chỉ cần không phải là tiên đế trên Tiên Giới hạ phàm thì các ấn ký thần thức khác không làm khó được vi sư."  

Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, không nói gì thêm. Sư phụ nắm chắc thì anh yên tâm rồi.  

Sau đó, anh nghe thấy sư phụ trầm ngâm cất lời: "Nể tình gia tộc Hiên Viên, lão phu có thể cứu mi. Nhưng mi phải nói cho lão phu biết nơi này có hạt sen Hắc Liên tốt nhất thiên hạ thật không?"  

"Thật ạ! Bởi vì hồi đó lúc lão già chết tiệt Bạch Trường Mi giam giữ ta, ta đã nhìn thấy. Nó ở trong đài sen trên vách đá phía sau kia kìa! Chỉ cần ngài luyện hóa xích trói yêu là có thể lấy được hạt sen. Lão già Bạch Trường Mi kia nói hạt sen chờ người có duyên, còn tác dụng cụ thể là gì thì ta không biết." Phong Vân Dạ Lang trả lời.  

"Được, lão phu đồng ý với mi, nhưng trước tiên mi phải xử lý mấy kẻ râu ria đi! Lão phu chờ lát nữa yên tĩnh sẽ giúp mi." Trong lúc nói chuyện, Vân Thiên Tà đã phát hiện nhóm lão lạt ma đi đến.  

Phong Vân Dạ Lang liếc nhìn Dương Bách Xuyên, hay nói đúng ra là Vân Thiên Tà.  

Vân Thiên Tà lạnh lùng hừ mũi: "Sao nào, chỉ mấy con kiến hôi mà cũng bắt lão phu ra tay sao?"  

"Ơ... Không không không, tiền bối cứ yên tâm giao cho ta, ta sẽ xử lý bọn họ." Phong Vân Dạ Lang vội vàng nói.

Đoàn người lão lạt ma làm chim sẻ theo sau đám Dương Bách Xuyên đã đuổi đến. Ban đầu nhóm bọn họ có hơn ba mươi người, sau khi ra khỏi con đường có khí độc thì chỉ còn lại sáu người.  

Khí độc gây ảnh hưởng đến đám người Dương Bách Xuyên, đương nhiên cũng ảnh hưởng đến nhóm lão mạt la. Hậu quả của việc đánh mất lý trí là tự chém giết lẫn nhau, hơn ba mươi người còn lại sáu người.  

E là ngay cả lão mạt la và Đinh Trường Phong cũng sẽ rơi vào kết cục tự giết lẫn nhau nếu không có pháp bảo mà lão tổ nhà bọn họ ban cho.  

Sáu người vào trong đại điện, trông thấy cảnh tượng trong đại điện thì thoáng ngẩn ra, sau đó bật cười. Bởi vì bọn họ nhìn thấy bên trong đại điện, ngoại trừ Dương Bách Xuyên còn đứng, đám tiểu hòa thượng đều nằm sõng soài trên mặt đất, xem ra đã ngất xỉu rồi.  

Lão mạt la lộ vẻ mặt ác độc: "Dương Bách Xuyên, giao hạt sen Hắc Liên ra đây thì tôi sẽ tha chết cho cậu." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.