Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lê Nặc vui vẻ, nhưng ngay sau đó bà lại nghe được Dương Bách Xuyên nói ra hai chữ.
“Nhưng... Mặc kệ ngươi có tin hay không, đá căn Nguyên đã bị ta hấp thu.” Dương Bách Xuyên sâu xa nói.
Trong lòng Lê Nặc thất vọng, bà nhìn ra được Dương Bách Xuyên không nói dối, xem ra đá Căn Nguyên thật sự không còn, ánh mắt của hắn chắc sẽ không gạt người.
Linh thạch bình thường đối với cấp bậc Nguyên Anh như nàng đã không còn trợ giúp nhiều, thế nhưng đá Căn Nguyên thì khác, dù sao cũng là linh thạch chi tinh, hấp thu luyện hóa chắc chắn sẽ có trợ giúp nhiều.
Cho nên khi Lê Nặc biết sự thật Dương Bách Xuyên bị Thành chủ thành Chiêu Dao đuổi giết thì động tâm, cũng muốn đạt được đá Căn Nguyên, nhưng hiện tại xem ra không cần nghĩ đến nó nữa rồi.
Hít sâu một hơi, Lê Nặc nhìn sắc mặt Dương Bách Xuyên mất tự nhiên nói: “Ta tin, không có thì thôi, đá Căn Nguyên vốn là chí bảo, ai lấy được đều là cơ duyên của người đó. Ngươi cũng không cần căng thẳng, ta nghe nói ngươi có đá Căn Nguyên nên tìm ngươi chỉ là một phần, cũng chưa đến mức cướp đoạt với ngươi, cho dù ta muốn cũng muốn trao đổi với ngươi.
Nhưng hiện tại nếu đã không còn, việc này cứ dừng lại ở đây thôi, lời hứa của ta vẫn có hiệu lực như trước, hôm nay ngươi chính là Hữu Thành chủ của thành Tán Tu, ngày mai sau khi ta đi tới núi La Phù, thành Tán Tu sẽ nhờ ngươi và Tả Thành chủ phối hợp canh chừng. Thật ra tình hình bình thường cũng sẽ không xảy ra chuyện, hơn nữa thành Tán Tu ta có ba vạn dân trong trung tâm thành, không ai dám thật sự làm càn ở thành Tán Tu, ngươi cứ lui ra đi, chức vị Thành chủ ta sẽ dặn dò Lý Gia Diệu, ngày mai ngươi đi hỏi thăm chuyện của ngươi trước đi.”
“Đa tạ Lê thành chủ.” Dương Bách Xuyên cũng không nhiều lời, cáo từ rời đi.
Dù sao chức vị Thành chủ này của hắn là Lê Nặc chính miệng đồng ý, càng là bỏ tiền mua, về phần có quyền lợi ở thành Tán Tu hay không, đối với hắn cũng không sao cả, chỉ cần có thể thu thập tin tức tìm người là được.
… …
Sau khi trở lại đình viện, Dương Bách Xuyên phát hiện đám người tiểu hòa thượng vẫn chưa xuất quan, trái phải không có việc gì, hắn cũng tiến vào trạng thái tu luyện, lần này nhìn thấy cao thủ Nguyên Anh quyết đấu, trong lòng hắn rất xúc động.
Tu vi cảnh giới cao khiêu chiến quá có cảm giác, đã tiến vào Kim Đan trung kỳ, hiện tại cần nhất là linh khí trời đất, chỉ cần linh khí đủ là có thể bước vào Kim Đan trung kỳ thật sự.
Mà linh khí Dương Bách Xuyên hiện tại có mấy chục vạn linh thạch trong tay, là thứ không thiếu nhất, cho nên hắn định tăng tu vi thực lực lên đến Kim Đan trung kỳ trước rồi nói sau.
Sau khi tiến vào mật thất, ngồi lên hướng ngũ hành. Trong lòng vừa động lấy ra hai viên linh thạch, lòng bàn tay trái phải mỗi bên một viên, vận chuyển công pháp tiến vào tu luyện.
Tu chân khác với luyện võ, cảnh giới mãi mãi là đệ nhất, điểm này càng đến hậu kỳ càng rõ ràng, nói trắng ra thực sự chính là cảm ngộ có hạn.
Chỉ có cảm ngộ cảnh giới đủ rồi, sau đó tu vi thực lực chỉ cần linh khí đủ tự nhiên thì có thể theo kịp như nước chảy thành sông.
Cho nên hiện tại Dương Bách Xuyên chỉ cần làm một chuyện vùi đầu hấp thu luyện hóa linh thạch thì tự nhiên có thể đạt tới Kim Đan trung kỳ.
Nhưng lần này hấp thu vượt qua dự liệu của hắn, càng cảm nhận được nhược điểm tu luyện thuộc tính Ngũ Hành của mình.
Đó chính là nhu cầu linh khí cần thiết quả thực lớn đến mức hắn không thể tưởng tượng thậm chí tiếp nhận.
Lúc hắn luyện hóa linh thạch, tốc độ luyện hóa trái lại rất nhanh, lòng bàn tay trái phải mỗi bên một viên linh thạch, trong ba hơi thở linh thạch đã hóa thành bột phấn, nhưng Dương Bách Xuyên phát hiện sau khi hấp thu luyện hóa chân khí tiến vào Kim Đan quả thực rất nhỏ, thật giống như chỉ vừa nhét kẽ răng vậy.
Hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên tiếp tục luyện hóa linh thạch.
Ban đầu là một viên, hai viên… lúc sau là một trăm, hai trăm... sau khi luyện hóa tiến vào Kim Đan, trong chân khí một cái mụn nước cũng không nhô ra.
“Con bà nó, ta không tin, cho dù ngươi là động không đáy, năm sáu trăm ngàn linh thạch trong tay ông đây cũng có thể làm nổ tung ngươi đấy.”
Lẩm bẩm một tiếng Dương Bách Xuyên cắn răng chửi tục, tiếp tục hấp thu, Kim Đan của hắn giống như một cái động không đáy vậy.
Một ngàn linh thạch, hai ngàn... Một vạn, hai vạn...
Dương Bách Xuyên hoàn toàn quên mất thời gian mà bắt đầu không ngừng luyện hóa linh thạch như điên.
Thời gian cũng không biết đã qua bao lâu, là một ngày hay là hai ngày hoặc là nhiều thời gian hơn, dù sao Dương Bách Xuyên không biết, cũng không đi tính toán thời gian, chính hắn cũng không biết mình đã luyện hóa bao nhiêu linh thạch, nói chung linh thức luyện hóa trước người hắn tạo thành một đống bột phấn cao hơn một thước như một đống tro tàn rất đồ sộ.
Một khắc nào đó, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, trong cơ thể phát sinh một tiếng nổ vang.
Lúc này hắn mở hai mắt ra, hai luồng tinh quang bắn ra, sâu trong ánh mắt rực rỡ như sao sáng chói.
Vào giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng lấp đầy cái Kim Đan như cái động không đáy này, tu vi từ Kim Đan sơ kỳ đột phá đến Kim Đan trung kỳ.