Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1747



Lúc này dòng khí trước người Dương Bách Xuyên quay cuồng, thân ảnh của lão già Giản Hóa Phàm  m Dương Tông hiện ra, sau đó nhìn Dương Bách Xuyên, Từ Vĩ và Tiểu Bạch, nói: “Một Kim Đan trung kỳ, một yêu thú tứ giai sánh ngang với Nguyên Anh sơ kỳ.”  

Nói xong Giản Hóa Phàm tạm dừng một chút, nhìn về phía Từ Vĩ: “Một Nguyên Anh sơ kỳ… Sao hả? Ngươi còn muốn phản kháng? Ba người chúng ta đều là Nguyên Anh trung kỳ, nghe qua chỉ kém một cảnh giới nhỏ, nhưng ngươi không rõ sự cách biệt khổng lồ trong đó sao?  

Tên tiểu tử Kim Đan kia chỉ có một con đường, chính mình đi đâm kết giới huyết tế, chúng ta buông tha cho yêu thú cùng ngươi. Nếu không chờ ba người chúng ta ra tay, các ngươi chỉ còn con đường huyết tế chung.” Giản Hóa Phàm nhìn chằm chằm Từ Vĩ, ác độc nói.  

“Hừ, lão già, tiểu gia là người của Từ gia Sơn Châu, ngươi thử động một chút xem, đừng cho là ta không biết ba tên khốn các ngươi. Giản Hóa Phàm  m Dương Tông, Phương mắt to Vô Ảnh Tông, Thường Bộ Tể phái Thanh Dương. Nếu tiểu gia thiếu một sợi tóc, ba lão già các ngươi chờ bị lão tổ nhà ta lột da rút gân đi.” Từ Vĩ âm trầm nói, không chút sợ hãi.  

Dương Bách Xuyên nghe giọng điệu của Từ Vĩ, hình như Từ gia Sơn Tây rất có địa vị.  

Advertisement

Quả nhiên, nghe xong lời nói của Từ Vĩ, sắc mặt của Giản Hóa Phàm cứng đờ, sắc mặt của hai người khác cũng rất cổ quái.  

Sau đó Giản Hóa Phàm nói: “Ha ha, tiểu tử ngươi nói ngươi là người của Từ gia thì là Từ gia sao? Đừng quên nơi này là một địa phương nhỏ của vùng đất núi La Phù, ngăn cách tất cả.”  

Dương Bách Xuyên nghe hiểu được ý tứ của lão già này, ở trong núi La Phù, cho dù bọn họ giết chết Từ Vĩ cũng không truyền ra bất cứ tin tức nào, người của Từ gia sao có thể biết được bọn họ giết Từ Vĩ?  

Trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.  

Những lời này cũng làm Từ Vĩ cứng đờ, mặc dù hắn ta là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng đối mặt với ba tên Nguyên Anh trung kỳ sẽ không có chút phần thắng nào. Giản Hóa Phàm cũng không muốn xảy ra xung đột với hắn ta, mục đích chủ yếu là Dương Bách Xuyên, lúc này hắn ta không biết có nên xen vào chuyện của Dương Bách Xuyên hay không?  

Nếu xen vào, hắn ta không có thực lực đối phó với ba lão già bất tử kia, nếu mặc kệ, cảm giác trong lòng không dễ chịu.  

Nhưng tình thế mạng hơn người!  

Cuối cùng Từ Vĩ trầm mặc lui xuống.

Dương Bách Xuyên không phải là người mới ra vào giang hồ, nhìn thấy Từ Vĩ im lặng, tuy rằng trong lòng thất vọng, nhưng cũng hiểu được, ở trước mặt ba cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, cho dù Từ Vĩ liều mạng cộng thêm yêu vương Tiểu Bạch cũng vô ích.  

Từ Vĩ có thể rời khỏi gia tộc để trấn áp Giản Hoá Phàm đã không tệ, ít nhất chứng tỏ hắn có lòng bảo vệ mình.  

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Dương Bách Xuyên tâm lý nên không trách móc.  

Từ một góc độ khác mà nói, Dương Bách Xuyên biết mình hiện giờ chỉ là một Kim Đan trung kỳ mà thôi, còn không đáng để một Từ Vĩ đường đường là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ mạo hiểm, hơn nữa thời gian hai người quen biết cũng chưa đến một ngày, người ta không có lý do gì mà cần phải vì mình mà đi dập đầu với ba lão gia hỏa Nguyên Anh trung kỳ.  

Mà ý của Giản Hoá Phàm rất rõ ràng, không muốn ra tay với Từ Vĩ hoặc là người của Từ gia, chỉ là muốn một tiểu tu sĩ Kim Đan nhỏ bé như mình đi huyết tế phá kết giới.  

Thật là tàn nhẫn!  

Ở Tu Chân Giới, kẻ yếu chỉ là con kiến hôi, là người mà cường giả tiện tay là có thể xóa sạch.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên thổn thức.  

“Nhớ kỹ cảnh tượng hôm nay, sau này phải học tập chắc chắn một chút, nếu con không có thực lực, ở trong mắt kẻ thù ngươi chỉ là con kiến hôi, ở trong mắt bằng hữu sẽ không có giá trị, cái tên mập mạp này lựa chọn im lặng là rất bình thường. Hãy ghi nhớ cảnh tượng hôm nay để trở thành động lực thúc đẩy con sau này tu luyện, quy luật của tu giả giới mãi mãi là người mạnh nhất làm vua.”  

Giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.  

Khác với ngày xưa, lần này sư phụ lên tiếng không có chửi bới, mà giọng nói của ông vô cùng bình tĩnh.  

Dương Bách Xuyên cười khổ, ở trong lòng nói: “Lão già, bài học hôm nay vô cùng sinh động, con sợ là sẽ mãi mãi không quên.”  

“Coi như không tệ, đối mặt với tam đại cao thủ mà tâm tình vẫn bình tĩnh, tiểu tử con trưởng thành rồi~” Vân Thiên Tà lại nói thêm một câu.  

“Con không bình tĩnh thì có thể làm gì bây giờ? Chẳng lẽ sợ hãi cầu xin tha thứ, bọn họ sẽ buông tha cho con ư? Hơn nữa, thỏ không vội không cắn người, con cũng không phải không có tư cách liều mạng đánh một trận.” Nói đến cuối cùng, đáy lòng Dương Bách Xuyên thăng lên chiến ý và sát ý vô biên, cho dù chết, hắn cũng sẽ cắn mất một khối thịt trên người kẻ thù.  

“Ha ha ha~” Vân Thiên Tà cười to trong đầu Dương Bách Xuyên, ngay sau đó nói: “Tốt, không hổ là đồ đệ của Vân Thiên Tà ta, rơi vào bước đường cùng vẫn giữ được khí thế như cũ, cứ duy trì tâm tính này, bước đường cùng trên còn đường tu chân thường sẽ ngoài dự liệu của người khác.  

Nhưng có vi sư ở đây, vẫn còn bù đắp được vào những lúc con liều mạng, ở trong mắt ngươi ba người bọn họ là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, ngược lại trong mắt vi sư ba người bọn họ cộng lại cũng không bằng con kiến hôi.  

Bọn họ không phải đã để cho con huyết tế kết giới sao? Con cứ giả vờ đi qua đó là được, ha ha ~” Vân Thiên Tà cười to nói.  

Dương Bách Xuyên hồi lâu không nói gì: “Lão già chết tiệt, con không có tâm trạng đùa giỡn với người, chồn nhỏ vẫn ở trong đó, không biết sống chết ra sao.”  

“Tiểu tử thối, thả lỏng chút đi, chính vì vi sư biết chồn của con ở trong hố lớn, cho nên mới cho con đi đụng kết giới, chẳng lẽ con quên mất linh trùng Nhân Diện sao?” Vân Thiên Tà cười tủm tỉm nói.  

“Trùng?” Dương Bách Xuyên ngẩn người, đột nhiên hiểu được ý của sư phụ, đích thật trùng miễn nhiễm với pháp thuật, cộng thêm có thể phá vỡ kết giới, để cho trùng phá kết giới, thật đúng là có thể, đến lúc đó hắn có thể vọt vào hố lớn đi cứu chồn nhỏ.  

Nhưng sau khi kết giới bị Giản Hóa Phàm phá vỡ, chẳng phải ba người bọn họ vẫn đi theo vào sao? Nguy hiểm thế ư?  

Dương Bách Xuyên nói ra suy nghĩ của mình với sư phụ ở trong đầu.  

“Tiểu tử thối, đã nói có vi sư ở đây rồi mà, con lo lắng cái quái gì chứ, con cứ để Linh trùng Nhân Diện phá kết giới đi, vi sư có rất nhiều thủ đoạn, duy trì kết giới không phá, như vậy con có thể vọt vào, nhưng không phá kết giới thì những người khác lại không vào được.” Vân Thiên Tà sâu kín nói.  

Ánh mắt Dương Bách Xuyên thoáng cái sáng lên.  

Lúc này, Giản Hoá Phàm của  m Dương Tông nhìn thấy Từ Vĩ im lặng, ông ta đắc ý cười.  

Dương Bách Xuyên lại mở miệng nói: “Từ đại ca không cần khó xử, không phải chỉ là huyết tế kết giới sao, ta đi đụng vào là được chứ gì.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.