Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1752



Hắn xác định đây không phải ảo cảnh, rất chân thật, nhưng... Nó thực sự không phải là một thực thể thực sự.  

“Hương Hương!”  

Dương Bách Xuyên gọi to về phía chồn nhỏ.  

Không có chút phản ứng nào.  

Điều kỳ lạ chính là giờ phút này hắn có thể cảm nhận được khí tức của chồn nhỏ đang ở trước mắt.  

Nhưng...  

“Lão già, xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Dương Bách Xuyên đều mơ màng.  

“Nếu như vi sư đoán không sai ‘ m Dương Nghịch Chuyển Lật Thiên Trận’ xem ra phiền phức lớn rồi ~” Vân Thiên Tà trầm giọng nói.  

Lời nói của lão già làm cho Dương Bách Xuyên căng thẳng, hắn rất ít khi nghe sư phụ nói chuyện bằng giọng điệu nghiêm trọng như thế.  

“ m Dương Nghịch Chuyển Lật Thiên Trận là gì chứ?” Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi ra, chuyện liên quan đến chồn nhỏ hắn không thể không khẩn trương.  

“ m dương điên đảo, bình Càn Khôn nghịch chuyển, rối loạn thời không, đặc điểm của  m Dương Nghịch Chuyển Lật Thiên Trận, mấy vạn năm trước vi sư đã gặp qua một lần, nhưng không biết phá giải như thế nào.” Giọng điệu của Vân Thiên Tà có chút trầm thấp.  

“Không phải chứ, lão già, ngay cả người cũng không biết phá giải như thế nào sao?” Lần này Dương Bách Xuyên thật sự rất ngạc nhiên, ở trong ảnh hưởng của hắn, lão già nhà mình quả thực là không gì không làm được, đương nhiên ngoại trừ việc không thể có thân thể để ra khỏi bình Càn Khôn Bình, tri thức uyên bác, tu chân biết thì không lý nào ông không biết.  

Thế nhưng bây giờ ông lại nói không biết phá giải như thế nào, chỉ nhận ra là  m Dương Nghịch Chuyển Lật Thiên Trận.  

“Khụ khụ ~ tiểu tử vô liêm sỉ, đạo tu chân có vô số điều kỳ lạ, dưới sự vận chuyển của thiên đạo, ai có thể thật sự nhìn thấu phía chân trời chứ. Tu chân cũng là con đường tìm hiểu đại đạo, năm tháng tích lũy vô số thủ đoạn tu chân thần thông đạo pháp, làm sao có thể toàn thông? Vi sư cũng không phải người vạn năng.” Lúc này Vân Thiên Tà xấu hổ nói không nên lời.  

“Không phải, lão già, không phải người được xưng là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn sao, sao người có thể nói không biết phá giải thế nào chứ?” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên nói.  

“Tiểu tử khốn khiếp này, vi sư là Tán Tiên Chí Tôn không sai, nhưng mà... Ôi chao, giải thích với tiểu tử thối nhà con những thứ này làm gì, thời gian này chi bằng con nhìn xung quanh xem có thể tìm ra chút dấu vết nào không, giải cứu chồn nhỏ của con.” Vân Thiên Tà tức giận, bị đồ đệ khinh bỉ rất khó chịu.  

“Được rồi, người cũng nói cũng đúng, có thời gian cãi nhau với người chi bằng con tự mình đi tìm manh mối con hơn, dù sao người cũng không biết.” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói.  

“Khốn khiếp! Cho dù vi sư không biết, cũng có thể tìm được manh mối.”  

“Được, chúng ta cùng nhau tìm đi, ha ha ~”  

Sau khi thành công chọc giận lão già một hồi, tâm trạng Dương Bách Xuyên vui vẻ nở nụ cười.  

“Nghiệp chướng, làm tức chết vi sư...”  

Nửa canh giờ sau, Dương Bách Xuyên kiểm tra mọi ngóc ngách của toàn bộ đại điện cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết gì, trong đại điện to lớn lại rỗng tuếch, đừng nói là vết tích của trận pháp hoặc là những thứ khác, ngay cả một cái bàn đá ghế đá cũng không có.  

“Lão già, người có phát hiện gì không?” Dương Bách Xuyên hơi uể oải hỏi sư phụ.  

Vân Thiên Tà không trả lời ngay mà trầm ngâm nói: “Đại điện này ngay cả một sợi tơ nhện cũng không có, hiện tại xem ra chỗ duy nhất không bình thường chính là manh mối ~”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động: “Lão già, người nói... Trên đỉnh đầu?”  

“Nếu không con cho rằng thế nào? Rõ ràng là đại điện cũng không có nóc nhà, trái lại là một mảnh Tinh Không, điều này trái với logic cho nên không bình thường, nhưng cũng là manh mối, chuẩn bị phi thân lên xem thử đi, nếu vi sư đoán không sai, Tinh Không trên đỉnh đầu chính là lối vào  m Dương Nghịch Chuyển Lật Thiên Trận.  

Con nhìn thấy chồn nhỏ, tế đàn, quan tài rất có thể là hư ảnh từ trong Tinh Không chiếu xuống, đại điện thật sự sẽ ẩn giấy ở hư không trên đỉnh đầu.”  

Vân Thiên Tà chậm rãi phân tích. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.