Cùng chồn nhỏ Hương Hương bốn mắt nhìn nhau, Dương Bách Xuyên thấy được sự vui mừng và sự đáng thương điềm đạm trong mắt chồn nhỏ, dường như muốn nói có thể nhìn thấy chủ nhân rồi.
Nhìn thấy chồn nhỏ, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau khi chồn nhỏ cúi đầu xuống, hắn lại căng thẳng.
Miệng kêu lên một tiếng, lập tức nhảy lên tế đàn.
Nhưng mà ngay khi hắn sắp tiếp cận tế đàn thì biến cố đã xảy ra.
“To gan~”
Một tiếng bạo rống vang lên, ngay sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy trên tế đàn lấp lánh lên hào quang nồng đậm, một trắng một đen xuất hiện.
Lập tức hóa thành hai tráng hán đeo mặt nạ, người mặc khôi giáp.
Huyền phù ở tế đàn, cầm trường thương trong tay lập tức gầm lên đâm về phía Dương Bách Xuyên.
Advertisement
Đột nhiên biến cố xuất hiện dọa Dương Bách Xuyên giật nảy mình, vội vàng tung hai nắm đấm xuất kích ngăn cản.
“Ầm ầm~”
Sau khi hai tiếng nặng nề nổ vang, thân thể Dương Bách Xuyên bay ngược tám chín thước, rơi xuống đất.
Chân khí trong cơ thể hỗn loạn, khí huyết sôi trào, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.
Ngẩng đầu nhìn lại, trong lúc bất chợt xuất hiện hai người một đen một trắng mặc binh giáp, thực lực dường như cũng không vượt quá tưởng tượng của mình, cũng là thực lực giữa Nguyên Anh sơ kỳ và trung kỳ.
Mà trong cảm giác, Dương Bách Xuyên phát hiện một chỗ rất kỳ quái, hình như... con mắt của hai người này đều nhìn không thấy người, không có bất kỳ sinh cơ ba động nào.
Điều này là rất kỳ lạ.
Phải biết rằng, hễ là sinh linh, nhất là người, bất kể tu vi cao hay thấp, đầu tiên trên người đều có sức sống và lực thần hồn.
Nhưng hai đại hán mặc khôi giáp người cao gần hai thước dường như trên người không có một chút sức sống và lực thần hồn nào, chỉ có linh khí ba động nhàn nhạt.
Cho Dương Bách Xuyên cảm giác giống như người chết vậy.
Nhưng sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt, hơn nữa có thể cử động gầm lên.
Cho dù là tu sĩ quỷ đạo, trên người cũng phải có khí tức thần hồn chứ.
“Quỷ à?”
Dương Bách Xuyên thấp giọng đánh giá.
Hắn không di chuyển, mà hai người một trắng một đen phía đối diện cũng không hề động, đứng ở bên cạnh tế đàn, không nhúc nhích như thể đứng yên bất động vậy.
“Tiểu tử ngốc, đó là con rối, xem ra ngươi lại đạp nhầm vận cứt chó rồi~”
Lúc này, sư phụ Vân Thiên Tà trước đó không liên lạc được đột nhiên lên tiếng.
Dương Bách Xuyên liền vui vẻ, nhưng lập tức giận dữ nói: “Lão già chết tiệt, sao trước đó người im lặng thế? Có biết con triệu hồi người đến nỗi cổ họng khàn rồi không?”
“Tiểu tử thối, có thể trách ta sao? Ta cũng không ngờ sau khi tiến vào Tinh Không lại ngăn cách sức mạnh thần hồn, ngay cả cái này ngươi cũng không hiểu à?” Vân Thiên Tà quát lên.
Trong lòng Dương Bách Xuyên thở dài: “Trước đó trong Tinh Thông quả thật ngăn cách hết tất cả.”
“Nhảm nhí, nói thế mà cũng nói được à? Nhưng tiểu tử con không phải vẫn tìm được sinh môn đi vào đại điện sao?” Vân Thiên Tà khó chịu nói.
“Rồi rồi rồi, chuyện này coi như bỏ qua, nói chuyện trước mắt đi… Con rối là chuyện gì xảy ra vậy?” Dương Bách Xuyên vẫn đặt sự chú ý lên hai con rối trắng đen ở trên tế đàn, mặc dù hắn có biết đạo điều khiển con rối, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con rối.
Bây giờ nghe lào già nói là con rối, trong lòng mới chợt hiểu ra, chẳng trách nó không có sức sống và khí tức thần hồn, thì ra là con rối.
Vân Thiên Tà trầm ngâm một hồi rồi nói: “Đạo con rối cũng là nhất mạch đại đạo ở Tu Chân Giới, hiệu quả cũng giống như luyện đan luyện khí, khôi lỗi sư cường đại cao thâm sẽ luyện chế ra con rối có thể giao phó sinh mệnh, từ đó sinh ra linh hồn, sở hữu ý thức độc lập, nhưng đây là cảnh giới truyền thuyết, vi sư vẫn chưa từng thấy qua.
Thứ hai là con rối bậc này trước mắt con được gọi là chân linh khôi lỗi, sau khi bị khôi lỗi sư luyện chế ra, chỉ cần chủ nhân truyền thụ ý thức là có thể đi làm việc theo ý thức của chủ nhân.
Đương nhiên con rối bậc này cũng chia làm ba cấp bậc thượng trung hạ phân biệt tốt xấu, lại có cửu phẩm khác nhau.
Con nhìn chữ khắc trên ngực hai con rối đó đi, trên đó còn khắc chữ ngũ đại, điều này chứng tỏ hai con rối trước mắt là con rối ngũ phẩm, mà khí tức tang thương phong cách cổ xưa từ nơi này xem ra hai con rối này hẳn là thượng thừa không vĩnh viễn mục nát.