Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1757



“Ha ha, đúng là gừng càng già càng cay nha, được, cứ làm vậy đi, lần này con yên tâm rồi, con rối phân thân, ông đây tới đây~”  

Trong tiếng cười lớn, Dương mỗ xông về phía tế đàn.

Giống như lời nói của sư phụ, khi Dương Bách Xuyên đến gần tế đàn, hai con rối sẽ phát động công kích.  

Dựa theo lời nói của sư phụ, hai con rối này chịu ý chí chủ nhân trước để lại bảo vệ tế đàn, hoặc nói cách khác bảo vệ quan tài kia.  

Dù sao không cho người đến gần tế đàn, một khi đến gần sẽ công kích, điều làm Dương Bách Xuyên cảm thấy kỳ quái là, nếu đã như vậy, tại sao chồn nhỏ Hương Hương đến gần được? Hơn nữa còn trực tiếp ghé vào trên quan tài?  

Không lẽ ý thức của con rối chỉ ngăn cản nhân loại, sẽ không ngăn cản sinh linh khác?  

Dương Bách Xuyên mang theo mấy vấn đề này lao về phía đám con rối chém giết chúng nó.  

Lần này hắn dùng toàn lực, điều động kiếm khí Huyền Hoàng trong kiếm Đồ Long, hắn cũng muốn thử xem thân thể hai con rối một đen một trắng này mạnh đến mức nào.  

Theo sư phụ, con rối thượng thừa vĩnh viễn không hủ bại, nói cách khác tài liệu luyện chế con rối cực kỳ trân quý, thân thể của bọn họ cũng vô cùng mạnh mẽ.  

Sau khi chém ra một kiếm, hai con rối vẫn giơ súng ngăn cản, không có bất cứ pháp lực thần thông nào, một thương chém ra lại mạng theo dao động năng lượng cường đại.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy đây chính là khuyết điểm, con rối không có chủ nhân thao tác không thể thi triển pháp thuật, chỉ còn lại năng lượng. Nhưng cho dù như vậy, từ hơi thở có thể cảm giác được thực lực của hai con rối này đạt đến cấp bậc Nguyên Anh trung kỳ.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại rất buồn bực, mặc dù là con rối nhưng ra tay lại vô cùng dày dặn kinh nghiệm chiến đấu. Lưỡi lê của con rối đen ngăn cản thân kiếm Đồ Long, con rối trắng bay thẳng đến đầu hắn, vô cùng tàn nhẫn xảo quyệt.  

Cũng may Dương Bách Xuyên đã có phòng bị trước, nghiêng đầu tránh thoát đối phương.  

“Keng ~”  

Kiếm Đồ Long và con rối đen va chạm mạnh vào nhau, phát ra âm thanh nặng nề.  

Dương Bách Xuyên tránh thoát đòn tấn công của con rối trắng, bị lực lượng truyền đến từ trên thân kiếm chấn động, lui về phía sau, bắn ngược ra ngoài 3 mét.  

Cánh tay hơi tê dại, da thịt bị xé rách.  

Lúc này rời khỏi phạm vi 3 mét của tế đàn, hai con rối không hề đuổi theo tấn công, lại trở về tế đàn, một trái một phải đứng ở hai sườn của quan tài, giống như hai vị thần canh cửa.  

Sau khi trải qua nỗi khiếp sợ, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng có một chút tự tin, dựa theo một đòn tấn công va chạm vừa rồi, mặc dù hắn rơi xuống hạ phong, nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ được đòn tấn công của một trong hai con rối. Nói cách khác bây giờ hắn có thể đỡ được một đòn của cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, mặc dù sẽ bị thương nhưng vấn đề không lớn.  

Tất nhiên thực lực Nguyên Anh trung kỳ của con rối đen trắng có chút yếu, chính xác hơn thực lực của con rối nằm giữa điểm giới hạn của Nguyên Anh sơ kỳ và Nguyên Anh trung kỳ, miễn cưỡng có thể coi như Nguyên Anh trung kỳ.  

Đồng thời cũng biết hắn có thể đối phó được một con, nhưng nếu hai con cùng lên một lúc thì hắn không có phần thắng.  

Cũng biết nếu gặp phải người tu chân có tu vi Nguyên Anh trung kỳ chân chính, chắc chắn phải thua không chút nghi ngờ. Bởi vì người và con rối là hai chủ thể khác nhau, người sẽ linh hoạt hơn, có thể vận dụng pháp thuật, còn con rối thì không thể.  

Nhưng dù vậy Dương Bách Xuyên cũng có tin tưởng có thể giết chết con rối đen trắng, sư phụ cũng nói, hai con rối ra tay theo cách riêng, hơn nữa năng lượng của bọn họ cũng đã bị tiêu hao một phần, sắp dầu hết đèn tắt, uy lực cũng sẽ yếu bớt.  

Đây là khuyết điểm của con rối, nhưng cũng là ưu thế của chính mình.  

“Đổi chiến thuật, đồ ngu xuẩn.” Vân Thiên Tà không nhịn được gào lên.  

“Lão già, không cần người nhắc nhở con, không phải con đang thử thực lực của con rối hay sao.” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt tranh luận.  

“Nếu ngay cả hai con rối cũng không trị được, sau này ra ngoài đừng nói là đồ đệ của Vân Thiên Tà ta, mất mặt.” Vân Thiên Tà mắng nói.  

Dương Bách Xuyên không còn gì để nói: “Vẫn là lời này, có thể đổi câu khác không?”  

“Con…” Vân Thiên Tà tức giận.  

“Không đấu võ mồm với người nữa, xem con bắt lấy hai con rối kia.” Nói xong Dương Bách Xuyên chuyển động mũi chân, lao nhanh như tia chớp về phía tế đàn. Mục đích của hắn rất rõ ràng, nếu không chống chọi được, vậy lợi dụng ưu thế của bản thân tiêu hao năng lượng của hai con rối, mặc dù như vậy sẽ hao phí thời gian, nhưng đây lại là biện pháp ổn nhất.  

“Cũng không ngốc lắm, biết lợi dụng ưu thế của chính mình, nhưng tiểu tử thối cũng cẩn thận một chút, đây là con rối thượng thừa cao cấp. Mặc dù năng lượng trong cơ thể bọn họ không nhiều lắm, nhưng không biết còn thủ đoạn nào nữa không, đừng lật thuyền trong cống ngầm.” Vân Thiên Tà nhắc nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.