Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1778



Lúc này Ba Đồ mở miệng nói: “Dương huynh đệ rất lợi hại, Ba Đồ bội phục. Qua trận chiến hôm nay, chắc chắn danh tiếng của Dương huynh đệ sẽ vang danh khắp La Phù, thậm chí nổi danh toàn Sơn Hải Giới.”  

Bề ngoài của Ba Đồ nhìn như thô cuồng, nhưng tâm tư lại rất thấu đáo. Hôm nay hắn ta tận mắt nhìn thấy thủ đoạn cường hãn của Dương Bách Xuyên, trong lòng nghĩ mà sợ. May mắn Lê Nặc xuất hiện ngăn cản hắn ta, nếu không lúc này trong số thi thể nằm trên mặt đất sẽ có thêm Ba Đồ.  

Về phương diện khác, Ba Đồ hiểu biết rất rõ Lê Nặc, đừng nhìn Lê Nặc chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, ở khắp Sơn Hải Giới mà nói không tính là cao thủ, nhưng Lê Nặc lại có ánh mắt xem người kết giao người rất độc đáo, không ít cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ là bằng hữu của Lê Nặc.

Chỉ cần là người bị Lê Nặc coi trọng, tất cả đều không phải là hạng người đơn giản.  

Vì vậy Ba Đồ cũng muốn tạo dựng mối quan hệ với Dương Bách Xuyên, ít nhất đừng làm Dương Bách Xuyên ghi hận những lời uy hiếp lúc trước của hắn ta vào trong lòng.  

Dương Bách Xuyên bật cười ha ha, tất nhiên hắn nhìn thấu ý đồ của Ba Đồ, cũng xem trọng liếc nhìn người đàn ông vạm vỡ này. Nếu Ba Đồ cố ý tạo quan hệ với chính mình, hắn cũng không phải loại người nhỏ mọn, hơn nữa quen biết nhiều người cũng có lợi cho việc hỏi thăm tung tích bạn bè thân nhân.  

Hôm nay giết không ít kẻ thù, có kẻ thù hiển nhiên cũng cần bạn bè, nhếch miệng cười nói: “Ba Đồ đại ca, hôm nay ta cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy. Các ngươi cũng thấy được, ta không giết người, người giết ta, hơn nữa luôn có người nhớ thương chồn nhỏ của ta, ta cũng không có cách nào đúng không?”  

Nghe thấy những lời này làm cho Ba Đồ và Lê Nặc có chút xấu hổ, bọn họ cũng từng tham gia đuổi bắt chồn nhỏ.  

Ba Đồ khụ khụ cười gượng, lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể cười làm lành, nói: “Lúc trước đều là hiểu lầm, ta cũng không biết chồn nhỏ là linh thú của Dương huynh đệ, nếu không cũng sẽ… Khụ khụ.”  

“Ta biết, vì vậy Ba Đồ đại ca không cần để ý, ta cũng sẽ không để trong lòng.” Dương Bách Xuyên cười nói, coi như thử Ba Đồ một chút, xem phản ứng của hắn như thế nào. Ba Đồ không còn nhớ thương chồn nhỏ nữa, nên há mồm gọi Ba Đồ đại ca.  

Ba Đồ vui vẻ trong lòng, cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, một tiếng gọi Ba Đồ đại ca của Dương Bách Xuyên cũng chân thật hơn một ít, vội vàng vỗ ngực tỏ vẻ sau này Dương Bách Xuyên chính là huynh đệ của hắn ta.  

Lê Bặc cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói vừa rồi của Dương Bách Xuyên, nhìn như vui đùa, thật ra vừa thử vừa có ý cảnh cáo, đừng đánh ý đồ lên linh thú của hắn.  

Nhưng trong lòng Lê Nặc có chuyện, thật sự không thể thiếu được chồn Tầm Bảo, trầm mặc một lúc, Lê Nặc mở miệng nói: “Xuyên đệ đệ, có thể nói chuyện một lúc không, tỷ tỷ có chuyện muốn thương lượng với đệ.”  

“Được.” Dương Bách Xuyên bình tĩnh đồng ý.  

Ba Đồ và mấy người Lê Nặc mang đến thức thời tránh sang một bên.  

Chờ sau khi mọi người rời đi, Dương Bách Xuyên nhìn Lê Nặc, nói: “Nếu ta gọi tỷ một tiếng Lê tỷ tỷ, tỷ gọi ta một tiếng đệ đệ, chúng ta chính là thân nhân bạn bè, có việc gì tỷ cứ nói thẳng, hơn nữa ta cũng rất tò mò, tại sao tỷ lại muốn mạo hiểm đắc tội người của mấy tông môn lớn đứng ra giúp ta? Đừng nói cho ta ta là phó thành chủ thành Tán Tu, ta không phải trẻ con.”  

Dương Bách Xuyên không muốn vòng vo, trước khi Lê Nặc mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề.  

Ngược lại Lê Nặc nghẹn lời, suy nghĩ đã nghĩ trước trong đầu bị nghẹn chết ở bụng, không biết nên nói từ đâu. Nhưng dù sao bà cũng là người trải qua sóng gió, hít một hơi thật sâu cười nói: “Xem ra ta nhận một đệ đệ như đệ là kiếm lời, đệ còn thông minh hơn, cường đại hơn những gì ta nghĩ.  

Quả thật ta đứng ra giúp đệ không đơn giản vì đệ gia nhập thành Tán Tu, tất nhiên cũng không thể thiếu nguyên nhân này. Lê Nặc này làm việc làm đệ có thể giao bạn bè bốn phương, nếu chút đảm đương này không có, thành Tán Tu đã bị hủy mấy chục lần từ lâu, vì vậy đứng ra giúp đệ là điều đương nhiên.  

Một lý do khác là vì linh thú chồn Tầm Bảo của đệ…”  

Lê Nặc nói đến đây, chồn nhỏ kêu chít chít, Dương Bách Xuyên cũng lạnh mặt, trong lòng thất vọng, sau đó trầm giọng nói: “Lê tỷ tỷ cũng muốn chồn nhỏ của ta?”  

Dương Bách Xuyên lạnh giọng nói, Lê Nặc cười khổ, sau đó nói: “Nếu đệ đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta cũng thẳng thắn thành khẩn. Mặc dù ta vì chồn nhỏ của đệ, nhưng tuyệt đối không phải muốn thương tổn hay chiếm chồn nhỏ làm của riêng như đệ tưởng tượng. Thật ra ta có chuyện cần hoàn thành phải mượn chồn nhỏ của đệ, tỷ tỷ nói như vậy đệ có thể hiểu không?”  

Nghe thấy Lê Nặc nói như vậy, Dương Bách Xuyên sửng sốt, nghĩ lại cũng đúng, ít nhất Lê Nặc không lừa dối hắn, mà là nói thẳng mục đích ra, điều này làm cho Dương Bách Xuyên dễ chịu không ít.  

Hắn rất hận người khác phản bội hay ngấm ngầm giở chiêu trò.  

“Có chuyện gì tỷ nói đi, chỉ cần chồn nhỏ có thể làm được, ta làm chồn nhỏ giúp tỷ.” Cuối cùng Dương Bách Xuyên vẫn quyết định giúp Lê Nặc, tất nhiên tiền đề là hắn hoặc chồn nhỏ có thể làm được. Chuyện quá mức nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không để chồn nhỏ mạo hiểm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.