*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng tất cả mọi người đều biết, đạo cung La Phù đã biến mất từ mấy vạn năm trước, làm sao có thể có đệ tử La Phù xuất hiện?
Đám người bọn họ cũng coi như là người của núi La Phù, lão giả trực tiếp coi bọn họ thành đệ tử La Phù, nói chuyện cũng vô cùng quỷ dị, đổi thành ai cũng sẽ cảm thấy cố kỵ.
Trong lúc nhất thời, một vài người nhìn về phía Lê Nặc.
Trong lòng Lê Nặc cũng không dám chắc, không nhìn thấu được lão giả này, do dự không biết đi hay không đi? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên hỏi qua ý kiến của Dương Bách Xuyên.
Còn tại sao phải hỏi ý kiến của Dương Bách Xuyên, thật ra chính bà cũng không nói rõ được, dù sao cũng không thể thiếu hỏi ý kiến của Dương Bách Xuyên, sau khi nghĩ lại, có lẽ Dương Bách Xuyên đặc biệt.
Cẩn thận nhớ lại, thật sự là đặc biệt, dưới tình huống mọi người không thể sử dụng pháp lực, Dương Bách Xuyên lại có hai con rối, hai đầu linh thú.
Yêu Vương Tiểu Bạch chiếm cứ ưu thế phi hành, chồn Tầm Bảo thì không cần phải nói, nếu nói ở chỗ này ai có thể đạt được nhiều bảo vật nhất, vậy tuyệt đối Dương Bách Xuyên có được chồn Tầm Bảo sẽ xếp đầu.
Hơn nữa hai con rối chiếm cứ ưu thế vũ lực, thật sự nghĩ lại Dương Bách Xuyên chiếm hết ưu thế, đặc biệt nhất trong tất cả mọi người ở đây.
Thậm chí Lê Nặc còn có cảm giác, có lẽ lần đi vào cung La Phù này hoàn toàn được chuẩn bị riêng cho Dương Bách Xuyên. Mặc dù bà là người có tu vi cao nhất trong tất cả mọi người, nhưng ở chỗ này, sau khi bị hạn chế pháp lực, ưu thế duy nhất cũng đã không có.
Còn Dương Bách Xuyên giống như hổ thêm cánh.
Cười khổ trong lòng, suy nghĩ của Lê Nặc liên tục thay đổi: “Xem ra người có được bản đồ của đạo cung La Phù như ta cũng phải mượn lực lượng của Dương Bách Xuyên.”
Nói là mượn dùng, nhưng trong lòng của Lê Nặc rất rõ ràng, từ khía cạnh nào đó mà nói, từ giờ trở đi bà phải nịnh bợ Dương Bách Xuyên.
Hít một hơi thật sâu, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Vân đệ đệ, đệ thấy thế nào? Chúng ta có thể đi vào cánh cửa này hay không?”
Dương Bách Xuyên không nghĩ nhiều khi Lê Nặc dò hỏi, dưới cái nhìn của hắn thì có thể đi vào. Bất cứ địa phương nào đều có nguy hiểm, nhưng đám người bọn họ đến nơi này để tìm kiếm đạo cung La Phù vì tìm kiếm bảo vật, không có đạo lý không đi vào.
Hơn nữa nơi này là không gian mất đi, nếu không ra được sẽ bị nhốt vĩnh viễn ở chỗ này, cho dù không tìm kiếm thiên tài địa bảo cũng phải tìm ra đường ra.
“Chắc chắn phải đi vào rồi, bất kể ra sao, từ khoảnh khắc chúng ta đi vào cánh cửa phía sau núi La Phù cũng đã không có đường lui. Không gian ở nơi này được gọi là không gian mất, không có linh khí thiên địa, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta bị hao hết chân khí, đến lúc đó chỉ có đường chết.
Con đường phía sau đã biến mất không thấy, chắc chắn phải tìm kiếm đường ra ngoài, chúng ta đã không còn đường lui. Còn lão giả này là một linh hồn viễn cổ, có lợi có hại…” Dương Bách Xuyên nói đơn giản những gì sư phụ nói với hắn về linh hồn viễn cổ với đám người Lê Nặc, cũng làm Lê Nặc và mọi người cảnh giác.
Sau khi nghe xong, đôi mắt đẹp của Lê Nặc lấp lánh sáng rực, không nhịn được hỏi: “Vận đệ đệ, sao đệ biết được điều này vậy?”
Hiển nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không nói cho đám người Lê Nặc là sư phụ nói, trả lời qua loa: “Sư môn của đệ là một tông môn tương đối cổ xưa, ghi lại một vài tân bí, đệ cũng biết đến qua sách vở thôi.”
“Vậy à ~” Lê Nặc nói: “Còn chưa nghe đệ nói qua sư môn, không biết là?”. Ở trong lòng Lê Nặc, Dương Bách Xuyên tuyệt đối là đệ tử xuất thân từ tông môn siêu cấp nào đó trong Sơn Hải Giới, nếu không tại sao hắn lại biết nhiều như vậy?
Phải biết rằng ngoại trừ công pháp điển tịch…, giới tu hành còn có một vài kỳ văn bí sử vô cùng quan trọng, hơn nữa chỉ có những tông môn cường đại mới biết được.
Vì vậy Dương Bách Xuyên thuận thế trở thành đệ tử của tông môn thế lực lớn nào đó.
Dương Bách Xuyên cười thầm trong lòng, trên mặt mang theo cung kính ôm quyền nói: “Sư môn của đệ là Vân Môn.”
“Vân Môn?”
Bao gồm cả Lê Nặc, rất nhiều người đều nghi hoặc, hình như bọn họ chưa từng nghe qua tông môn lớn nào tên Vân Môn ở trong Sơn Hải Giới.
Sau đó nghĩ lại, có lẽ là tông môn lánh đời nào đó, ở Sơn Hải Giới cũng tồn tại nhiều thế lực ẩn tông, thậm chí Lê Nặc còn nghe nói, có vài thế lực còn có thể sánh vai với Thiên Cung, thánh địa của nhân tộc. Nghĩ đến đây Lê Nặc cũng không tiếp tục hỏi nữa, nhưng trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác thần bí về Dương Bách Xuyên.
Sau khi nói thêm vài câu, Lê Nặc vẫn nghe theo ý kiến của Dương Bách Xuyên, bước vào cung Tu Đạo.
Mặc kệ có nguy hiểm hay không, mọi người đều không có đường lui.
Lê Nặc dẫn đầu bước vào cửa lớn lấp lánh ánh sáng bạc, lúc này không thấy rõ tình huống bên trong, không ai biết có gì bên trong cung Tu Đạo.
Dương Bách Xuyên nhìn Diệp Vô Tâm, gật đầu, ý bảo nàng đi theo hắn.
Nhìn ánh sáng bạc chói mắt, theo bản năng nhắm mắt lại, sau khi cảm thấy ánh sáng biến mất, Dương Bách Xuyên trợn mắt, phát hiện mình xuất hiện ở một cung điện rộng lớn.
Một đại điện rộng hơn một ngàn bình phương.
Toàn bộ đại điện tràn đầy các cây cột bạch ngọc, cao tầm chín trượng, ba người không ôm xuể, gần mấy trăm cây cột bạch ngọc như vậy chống đỡ toàn cung điện.
Giữa đại điện có một đài cao, bên trên là một tấm bia bạch ngọc, có khắc một chữ đạo cổ xưa. Trên tấm bia đá trước một đám tượng ngồi đả tọa là chữ Bùi, che kín toàn bộ đại điện.
Đúng lúc này, vị lão giả lúc trước, hoặc nói cách khác, cổ hồn của lão giả hiện lên trước bia, mặt không chút biểu tình, nói: “Mời nhập tòa, đây là văn bia bạch ngọc, là tổ sư gia La Phù của ta tự mình để lại, bên trong cất chứa đại đạo mà tổ sư gia chúng ta lĩnh ngộ được suốt đời.