Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1797



Giờ phút này, tâm tư của Dương Bách Xuyên đã thay đổi, mặc dù nhìn thấy Âm Dương Hải Đường hắn chỉ hận không thể giết bà ta, nhưng trước mắt hắn vẫn nên cứu đám Lê Nặc và Diệp Vô Tâm ra khỏi vòng vây rồi nói sau, không ngờ trong tám mươi người này lại có hơn hai mươi cao thủ Nguyên Anh trung kỳ.

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên biết mình không thể cứng rắn đối đầu, nhân số của đối phương quá đông, nếu đánh trực diện thì người chịu thiệt chính là hắn.

Nghe bà lão kia nói như vậy, giống như biết trong tay Lê Nặc có bản đồ đạo cung La Phù, bà ta muốn cướp.

“Ngông cuồng.” Lê Nặc hừ lạnh một tiếng, cầm trường kiếm chém về phía bà lão kia.

Có điều trong mắt của Dương Bách Xuyên, đám người Lê Nặc đã có vô số vết thương.

Lúc này, đột nhiên một tiếng hét vang lên: “Dương Bách Xuyên~”

Giọng nói này lạnh tới mức khiến cả đại điện bùng nổ.

Dương Bách Xuyên cười khổ, hắn bị Âm Dương Hải Đường nhìn thấy rồi.

Có điều, hắn cũng không hề sợ hãi, trên tay bấm phù chú, lẩm nhầm: “Vào ~”

Giây sau, Dương Bách Xuyên đã biến mất, đây là lần thứ hai hắn tiến vào trong tấm bia Bạch Ngọc.

Dương Bách Xuyên nắm trong tay bí pháp có thể tự do ra vào tam cung lục viện của đạo cung La Phù, vì vậy hắn rất quen thuộc với nơi này. Bạch Ngọc chính là một không gian nhỏ, mắt xích liên thông với tam cung lục viện.

Ở đây, Dương Bách Xuyên có thể sử dụng linh thức, cũng có thể thông qua Bạch Ngọc để quan sát mọi thứ ở đại điện cung Tu Đạo, quan trọng nhất là còn có thể cứu người!

Vì thế, sau khi Âm Dương Hải Đường phát hiện ra hắn, Dương Bách Xuyên không chút do dự tiến vào văn bia Bạch Ngọc, hắn chuẩn bị cứu người trước, sau đó sẽ thu thập Âm Dương Hải Đường.

Âm Dương Hải Đường trơ mắt nhìn Dương Bách Xuyên biến mất, sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, bà ta vốn rất tức giận, chỉ muốn bắt tên tiểu tử này để lột da rút gân, kết quả hắn lại biến mất không thấy đâu.

Điều này khiến Âm Dương Hải Đường vô cùng phiền não.

Tất cả là tại Dương Bách Xuyên, bà ta không chỉ mất mặt mà còn bị sư môn trách phạt, bay luôn cả chức vị thành chủ thành Chiêu Dao béo bở, nếu không nhờ có sư phụ bảo vệ thì bà ta sớm đã bị hình đường của Âm Dương Tông phạt nặng rồi.

Hiện tại, nhìn thấy Dương Bách Xuyên đột nhiên xuất hiện trong đại điện, Âm Dương Hải Đường nổi giận ngút trời, bà ta thề phải lột da rút gân của Dương Bách Xuyên.

Nhưng chớp mắt đã không thấy tung tích hắn đâu.

Âm Dương Hải Đường nổi điên tìm kiếm dấu vết của Dương Bách Xuyên xung quanh văn bia Bạch Ngọc, kết quả ngay cả một cọng tóc gáy cũng không tìm được.



Mà lúc này, Dương Bách Xuyên đã ở bên trong văn bia Bạch Ngọc, nhìn thấy vẻ mặt xanh đen của Âm Đương Hải đường đang tìm mình thì cười haha, hiện tại hắn hoàn toàn có cơ hội đánh lén cho Âm Dương Hải Đường một đòn trí mạng, có điều tạm thời không nên nóng vội, hắn phải cứu đám người Lê Nặc và Diệp Vô Tâm ra khỏi vòng vây rồi tính tiếp.

Còn Âm Dương Hải Đường, Dương Bách Xuyên cũng không có ý định tha cho bà ta, mụ điên này đã mấy lần ép hắn tới ngõ cụt, xuýt chút nữa thì xong đời.

Hiện tại cứu đám người Diệp Vô Tâm đối với Dương Bách Xuyên mà nói chỉ là việc đơn giản, nắm giữ được phương pháp mở văn bia Bạch Ngọc, hắn cũng có thể mượn văn bia để sử dụng linh thức thần hồn.

Chỉ cần hắn muốn, một ý niệm là có thể thu người khác vào trong văn bia Bạch Ngọc, còn có thể lấy bia Bạch Ngọc thành phương tiện để công kích kẻ địch, đúng là một chuyện rất sảng khoái.

Đám người Lê Nặc và Diệp Vô Tâm lúc này lại vô cùng nhếch nhác, lúc trước mọi người đều đang cảm ngộ văn bia Bạch Ngọc, nhưng không ngờ lại có hơn tám mươi người xông vào, tất cả bọn họ đều là cao thủ Nguyên Anh.

Mặc dù tất cả mọi người đều không sử dụng được pháp thuật, nhưng đối phương có đông người, yếu không địch được mạnh.

Nhưng điều khiến Lê Nặc phiền não là, không biết vì sao Hắc Hoa bà bà của Âm Dương tông lại biết được trong tay bà có quyển da thú, những người này vừa tiến đến đã muốn cướp đồ, điều này khiến Lê Nặc hiểu rõ, không chỉ có mình bà mới biết đến sự tồn tại của đạo cung La Phù.

Hiển nhiên, rất nhiều người khắp năm châu lớn ở địa hạt Nam Sơn cũng đã biết, chỉ là không một ai có thể tìm được cửa tiến vào, hiện tại bà và Dương Bách Xuyên mở ra, cảm giác như công sức của bọn họ trở thành của hồi môn cho người khác, Lê Nặc rất bực mình.

Bà cũng sẽ không cam tâm giao ra bản đồ của đạo cung La Phù, chỉ có thể liều chết chống lại.

Trên người bà đã xuất hiện rất nhiều vết thương, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng xong đời~

Đám người Diệp Vô Tâm và Diệp Ninh cũng đồng cảnh ngộ, đối với Diệp Vô Tâm mà nói, nếu như không có Diệp thúc thúc và hộ vệ thì nàng đã chết rồi, từ khi đám người này xông vào đây mới chỉ vẻn vẹn có vài vút, nhưng hộ vệ vì muốn bảo vệ nàng mà đã bị giết mất hai người.

Diệp thúc thúc cũng bị thương nặng, thấy sắp không kiên trì nổi, ánh mắt Diệp Vô Tâm ngập tràn bi thương, hay cả Yêu Vương TIểu Bạch của Dương Bách Xuyên cũng bị người ta đâm thủng một lỗ máu, may mà có Yêu Vương Tiểu Bạch bảo vệ nàng mới có thể an toàn tới hiện tại.

Nhìn thấy Yêu Vương Tiểu Bạch, Diệp Vô Tâm lại nhớ đến Dương Bách Xuyên, cũng không biết Dương Bách Xuyên đi đâu rồi, cả đại điện cũng không thấy bóng dáng hắn, Diệp Vô Tâm lo lắng nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, không thấy Dương Bách Xuyên đâu chứng tỏ hắn không sao.

Trong lúc đang hoảng hốt, đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng hét đầy giận dữ gọi tên ‘Dương Bách Xuyên’, vừa ngẩng đầu Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy Dương Bách Xuyên đứng trước văn bia Bạch Ngọc, nhưng ngay sau đó thân thể của hắn lại biến mất trong hư vô.

Diệp Vô Tâm vừa mừng vừa lo.

Mừng là Dương Bách Xuyên vẫn còn sống, hắn không sao, hơn nữa lại còn biến mất. Chứng tỏ Dương Bách Xuyên có mánh khóe.

Lo là người vừa rồi mới gào tên Dương Bách Xuyên là thành chủ thành Chiêu Dao – Âm Dương Hải Đường bắt đầu tìm kiếm Dương Bách Xuyên, qua thương hội Thiên Diệp, Diệp Vô Tâm cũng hiểu được chút ít về ân oán giữa Dương Bách Xuyên và Âm Dương Hải Đường.

Trong lòng nàng biết rõ, một khi Dương Bách Xuyên bị Âm Dương Hải Đường tìm được thì sẽ có nguy hiểm như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.