Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1798



Theo như hiểu biết của Diệp Vô Tâm về Âm Dương Hải Đường thì bà ta không đơn giản chỉ là thành chỉ của thành Chiêu Dao, bà ta còn là đệ tử của trưởng lão thứ năm trong Âm Dương Tông – Hắc Hoa bà bà, cảnh giới tu vi của bà lão này là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, tu luyện một thân đầy độc, cho dù là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không dám trêu chọc tới Hắc Hoa bà bà.

Âm Dương Tông chính là giáo phái lớn ở châu Nam Sơn, thế lực khá lớn, nếu như Dương Bách Xuyên bị nhắm tới ở chỗ này thì sẽ rất nguy hiểm, vì vậy Diệp Vô Tâm mới lo lắng.

Trong lúc đang hoảng hốt, bên tai nàng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Diệp Vô Tâm kinh sợ: “Tiểu Lan ~”

Lại một hộ vệ bị giết.

Lúc này, phía Diệp Ninh cũng truyền tới tiếng kêu đau đớn.

Lớp phòng ngự bị công kích, Diệp Vô Tâm đối mặt với sự tấn công của ba người, tất cả bọn họ đều có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, mặc dù không ai sử dụng được pháp thuật, nhưng một Kim Đan đại viên mãn như Diệp Vô Tâm vẫn có chênh lệch với cấp bậc Nguyên Anh, so về ưu điểm thể xác thì rõ ràng là cấp bậc Nguyên Anh cường đại hơn.

Trong lúc vội vàng, Diệp Vô Tâm vung roi Thiên Diệp để chống lại bọn họ, nhưng hiệu quả không tốt lắm, rất nhanh nàng đã bị người ta tát một bạt tai, cả cơ thể xụi lơ dưới đất.

“Rống ~”

Yêu Vương Tiểu Bạch chắn trước mặt Diệp Vô Tâm rồi chiến đấu với kẻ thù, nhưng quá nhiều người vây kích nó, tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm.

“Bọn họ phải chết sao?” Diệp Vô Tâm ngã trên đất lẩm bẩm nói.

Nhưng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu nàng: “Đừng phản kháng, ta tới cứu ngươi ~”

“Dương Bách Xuyên?”

Trong lòng Diệp Vô Tâm mừng rỡ, giây sau nàng đã cảm nhận được một cỗ lực lượng xuất hiện trên người mình, tiếp đó cơ thể nàng run lên, lần nữa xuất hiện đã thấy Dương Bách Xuyên đang đứng trước mặt mình, hơn nữa rõ ràng là nàng không còn trong đại điện nữa mà là một không gian trắng xóa.

“Đây là đâu?” Diệp Vô Tâm hỏi Dương Bách Xuyên theo bản năng.

“Đợi lát nữa sẽ giải thích cho ngươi, ta cứu những người khác trước đã.” Dương Bách Xuyên biết Diệp Vô Tâm sẽ hỏi, nhưng hắn quả thật phải cứu những người kia, không kịp để giải thích.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy rất rõ tình huống bên trong đại điện thông qua văn bia Bạch Ngọc, sau khi chứng kiến Diệp Vô Tâm bị thương, hắn đã dựa vào lực lượng của văn bia để kéo nàng vào đây.

Sau đó Dương Bách Xuyên như pháp chế pháo, hắn dùng thần hồn truyền âm cứu từng người một qua đây, lần thứ hai chính là nữ hộ vệ Tiểu Trúc và hai người còn sót lại, sau đó là Diệp Ninh, Yêu Vương Tiểu Bạch, Lê Nặc…, lần lượt đưa bọn họ vào trong không gian văn bia Bạch Ngọc.

Về phần đám người Hắc Hoa bà bà, sau khi trơ mắt nhìn Lê Nặc biến mất, trong lòng bọn họ cũng vô cùng khiếp sợ.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vốn đã bao vây đám Lê Nặc lại, nhưng họ lại biến mất ngay dưới mí mắt mình, bà ta sao có thể không khiếp sợ cho được?

Trong sân có bốn gã cao thủ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong do Hắc Hoa bà bà cầm đầu, mười tên Nguyên Anh trung kỳ, sáu mươi Nguyên Anh sơ kỳ cũng ngơ ngác nhìn nhau.

“Hắc Hoa bà bà, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Một trong bốn gã cao thủ nhíu mày hỏi.

“Ai mà biết được chuyện gì? Nơi này là đạo cung La Phù, trong tay Lê Nặc có bản đồ, rất có khả năng bà ta nắm giữ một số kết giới không gian của cung Tu Đạo mà chúng ta không biết, hoặc là có cao nhân âm thầm ra tay cứu giúp bọn họ.

Có điều cũng không đáng ngại, theo bà già này được biết thì nơi này có tam cung lục viện, chúng ta đang đứng ở viện đầu tiên – cung Tu Đạo, cho dù bọn họ có chạy thì cũng chỉ có thể tiến vào viện sau, chúng ta đi tìm là được rồi, nếu họ đã tiến được vào viện tiếp theo, bà già này cũng không phải là không có biện pháp.

Quyển da thú trong tay Lê Nặc có ghi chép vị trí của điện La Phù, đây mới chính là trung tâm, vì vậy chúng ta nhất định phải lấy được bản đồ da thú từ tay Lê Nặc…”

Danh vọng của Hắc Hoa bà bà trong đám người này rất cao, lời của bà ta đều được mọi người tin tưởng, bọn họ chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của Hắc Hoa bà bà là được rồi.

Tất cả bọn họ đều biết, đạo cung La Phù có tam cung lục viện, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tiến vào mới được, mà trong số họ Hắc Hoa bà bà là người duy nhất hiểu rõ tình huống của đạo cung La Phù.

“Sư phụ, có một người rất khả nghi ~” Âm Dương Hải Đường không nhịn được lên tiếng, Hắc Hoa bà bà chính là sư phụ của bà ta.

“Người nào?” Hắc Hoa bà bà hỏi đệ tử của mình.

Vẻ mặt của Âm Dương Hải Đường đầy oán hận nói: “Chính là Dương Bách Xuyên, cái tên đánh cắp đá Căn Nguyên ở mỏ quặng, hại đệ tử bị sư môn trách phạt, hắn ta vừa xuất hiện trong giây lát lại biến mất ngay tại chỗ, đệ tử nghi ngờ, sự biến mất của đám người này có liên quan tới Dương Bách Xuyên.”

Hắc Hoa bà bà híp mắt hỏi: “Vậy tên tiểu tử kia biến mất ở đâu?”

“Biến mất ngay trước văn bia Bạch Ngọc, đệ tử tìm khắp đại điện cũng không thấy dấu vết của hắn.” Âm Dương Hải Đường nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắc Hoa bà bà ngẩng đầu nhìn về phía văn bia Bạch Ngọc, nếu như nói cả đại điện này có gì đặc biệt thì ngoài bia Bạch Ngọc ra cũng không còn thứ gì khác.

Hắc Hoa bà bà chạy thẳng tới văn bia Bạch Ngọc.  

Mà lúc này, Dương Bách Xuyên ở trong không gian bia Bạch Ngọc cũng nhìn thấy Hắc Hoa bà bà đi tới, nhưng hắn cũng không hề lo lắng.  

Dù sao thì hắn cũng nắm trên tay pháp quyết để vào bên trong văn bia Bạch Ngọc, hơn nữa từ Bạch Ngọc có thể tiến thẳng tới cung Lưu Ly, hắn muốn rời khỏi cung Tu Đạo lúc nào cũng được.  

...  

Hắc Hoa bà bà tới trước văn bia Bạch Ngọc quan sát tỉ mỉ, sau đó híp mắt nói: “Đạo cung La Phù có tam cung lục viện cộng thêm một điện La Phù, lịch sử truyền tai nhau mỗi một nơi đều có bảo khố tu chân, thiên tài địa bảo, pháp môn tu luyện nhiều vô kể.  

Trong số đó bao gồm cả phương pháp để tiến vào tam cung lục viện, chỉ cần thông qua được khảo nghiệm là có thể đi tới từng nơi một, duy nhất vị trị của điện La Phù là không biết, quyển da thú trong tay Lê Nặc vừa vặn ghi lại nơi đó, vì thế chúng ta nhất định phải lấy được quyển da thú đó.”  

m Dương Hải Đường không nhịn được hỏi: “Sư phụ, không thấy đám người Lê Nặc đâu nữa rồi, chúng ta đi đâu tìm bọn họ bây giờ?”  

Hoa bà bà nở nụ cười quái dị nói: “Haha ~ nếu vi sư đoán không nhầm thì tên tiểu tử Dương Bách Xuyên mà con nhắc tới đã lĩnh ngộ được chân lý của văn bia Bạch Ngọc, hắn đã lấy được phương thức để đi thông tam cung lục viện, lúc này bọn họ một là đang ở trong không gian Bạch Ngọc, hai là đã tiến vào cung Lưu Ly.”  

“Sư phụ, người nói trong khối bia Bạch Ngọc này còn có một không gian khác sao? Nếu đúng như vậy thì chúng ta có thể tiến vào trong đó không?”  m Dương Hải Đường hỏi.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.