Chồn nhỏ hóa thành tia chớp màu vàng, trong nháy mắt xuất hiện trên vai Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng không có dừng lại, đưa theo chồn nhỏ đi thẳng về phía cửa thành.
Mà phía sau truyền đến Nguyên Anh đại viên mãn lão giả tức giận: “Bắt thằng nhóc kia cho lão phu” Lão già này là Ân Tĩnh An từ lao ra từ giếng khô.
Ân Tĩnh An dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi cất giữ trứng Phượng Hoàng, vừa mới nhìn thấy bóng lưng Dương Bách Xuyên rời đi, trong lòng lập tức biết trứng Phượng Hoàng bị Dương Bách Xuyên lấy đi, suýt nữa tức giận đến hộc máu. Thế nhưng Dương Bách Xuyên thân pháp quỷ dị, lão cũng đuổi không kịp, sau khi đi tới trên đường cái sau đó đúng lúc nhìn thấy ba gã Nguyên Anh hậu kỳ xuất hiện, rống lên bảo ba người ngăn cản Dương Bách Xuyên.
Mấy đại nhân vừa xuất hiện đã nhận ra Dương Bách Xuyên và một con chồn phá hư mọi thứ, thả toàn bộ yêu thú ở ở chợ, toàn bộ thành Yêu Quang đều loạn lên.
Không cần n Tĩnh An nhắc nhở, ba người đều đã tới gần Dương Bách Xuyên.
Mà Dương Bách Xuyên lại chạy về phía cửa thành, tay cầm kiếm Đồ Long, chuẩn bị đánh nhau chạy trốn, chạy về phía cửa thành, một gã thanh niên vẻ ngoài khoảng hai mươi bảy tuổi âm trầm chắn đường.
Dương Bách Xuyên dùng thần thông căn bản cũng không ngừng, cự kiếm chém về phía một trong ba người Nguyên Anh hậu kỳ đang chắn đường, rống lên: “Chết đi!”
Trong lúc nói chuyện, giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn xuất hiện, điều động Huyền Hoàng kiếm khí ở mức độ lớn nhất, dùng chân khí toàn thân bổ một kiếm về phía thanh niên chắn đường.
Thanh niên vẻ ngoài khoảng hai mươi bảy thực ra lại là lão quái vật tu luyện trăm năm, là một trong tam đại Nguyên Anh hậu kỳ của thành Yêu Quang, chẳng qua người tu chân không thể đánh giá vẻ bề ngoài, ở trong mắt lão, Dương Bách Xuyên chỉ là một thằng nhóc Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên chém một kiếm đến, thanh niên hừ lạnh một tiếng: “Con kiến nhỏ bé không biết lượng sức...”
Lão còn chưa dứt lời đã phải dừng lại, bởi vì lão cảm nhận được áp chế của Dương Bách Xuyên, vốn không phải Nguyên Anh sơ kỳ có thể phát ra, thậm chí đã vượt qua thực lực Nguyên Anh hậu kỳ, sức mạnh của kiếm khí mạnh đến mức khiến người ta áp lực khai thiên tích địa,
Điều này khiến cho vẻ mặt thanh niên thay đổi, lão biết lão khinh địch, trong tay thanh niên xuất hiện một cây trường thương, thúc đẩy chân khí nghênh đón một kiếm của Dương Bách Xuyên.
Thương kiếm giao chiến!
“Ầm ầm!”
Kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên bất phàm, bên trong có Huyền Hoàng kiếm khí càng huy động nhiều hơn trước, bây giờ có thể phát huy ba phần uy lực thực sự của kiếm Đồ Long, hơn nữa có chân khí hùng hậu của bản thân, có thể nói là toàn lực.
Mà thanh niên kia tuy là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng ngay từ đầu không để Dương Bách Xuyên vào mắt, mãi đến khi kiếm khí của Dương Bách Xuyên xuất hiện, thanh niên mới biết mình khinh địch, vội vàng nghênh chiến.
Lần này đã định trước phải chịu thiệt.
Sau một tiếng nổ vang, tốc độ của Dương Bách Xuyên không giảm, hóa thành tia sáng vọt qua thanh niên, vẫn đi thẳng đến cửa thành như trước.
Mà thanh niên thì “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, một cánh tay bị Dương Bách Xuyên chém đứt, từ xa nhìn lại như mất đi nửa thân thể.
Hậu quả của khinh địch là thế đấy.
Thanh niên kêu thảm thiết, rơi xuống từ giữa không trung, tuy rằng không chết nhưng cũng mất đi sức chiến đấu.
Cảnh tượng này khiến cho hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đang bao vây hai bên Dương Bách Xuyên trợn tròn tròng mắt, trong lòng quay cuồng, may mà bọn họ không đứng trước mặt Dương Bách Xuyên, nếu không hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng biết đồng bọn là khinh địch sơ suất, nhưng cũng cho thấy rõ Dương Bách Xuyên không phải tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường.
Sau khi Dương Bách Xuyên chém thanh niên kia trọng thương, vút một cái đã chạy đi mấy trăm thước, trên thực tế bản thân hắn cũng không ngừng nghỉ, sợ bị lão già phía sau đuổi kịp.
Sau ba hơi thở đã thấy cửa thành.
Lúc này phía sau vang lên một tiếng tức giận: “Mở đại trận thành Yêu Quang!”
“Vù!”
Sau một khắc toàn bộ thành Yêu Quang vang lên tiếng nổ, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng xuất hiện một kết giới thật lớn, hoàn toàn bao phủ thành Yêu Quang.
Thấy vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên chùng xuống, hắn biết không đi được rồi.