Dương Bách Xuyên chưa từng thấy qua chim thần Phượng Hoàng chân chính, nhưng ở quê nhà, hắn đã nhìn thấy không ít các hình vẽ của Phượng Hoàng qua trò chơi hay là trong phim điện ảnh, chưa nói đến nó thần thánh như thế nào, nhưng chắc chắn là một thần vật rực rỡ và đầy màu sắc.
Cho dù là vừa nãy, khoảnh khắc Phượng Hoàng đắm mình trong biển lửa, bay thẳng lên trời cao, khi bách điểu triều phụng, hình ảnh của Phượng Hoàng trong mắt của Dương Bách Xuyên vẫn ngập tràn thiêng liêng.
Nhưng mà hiện tại, hắn trợn mắt nhìn ngọn lửa Phượng Hoàng vụt tắt, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Dương Bách Xuyên giật mình hỏi sư phụ: “Lão đầu...người...người xác định, thứ đồ chơi này là Phượng Hoàng?”
“Khụ khụ ~ Thằng nhóc vô sỉ này, thật ra vi sư cũng chưa từng nhìn thấy Phượng Hoàng chân chính, chỉ mới thấy hư ảnh của Phượng Hoàng trưởng thành, đúng là có chút khác biệt với ‘Phượng Hoàng’ đang ở trước mặt này, có lẽ vừa mới sinh nên nó mới có dáng vẻ như vậy, đừng quá để ý tới tướng mạo, cảnh tượng bách điểu triều phụng vừa rồi không phải giả, cái này không thể làm giả được.” Giọng nói của Vân Thiên Tà tràn đầy nghi ngờ.
Trong lúc nhất thời, hai thầy trò bắt đầu hoài nghi về ánh mắt của bản thân.
Dương Bách Xuyên nhìn ‘Phượng Hoàng’ đang đứng trước mặt mình, khó mà tin được đây lại là một loài phượng hoàng thần thánh.
Hắn lẩm bẩm nói: “Đây rõ ràng là một con gà trụi lông mà ~” Không lẽ là phượng hoàng thật sao?”
Đứng trước mặt Dương Bách Xuyên đích xác là một con gà trụi lông, chỉ còn lại duy nhất một lớp lông tơ màu xám, hoàn toàn không hề liên quan gì đến cảnh tượng bách điểu triều phụng vừa rồi.
Sự tương phản quá lớn.
Thứ đồ chơi này thật sự có thể giúp hắn đối phó với ba cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn ở bên ngoài sao?
Giờ đây, trong đầu Dương Bách Xuyên tràn đầy dấu chấm hỏi.
Đúng lúc này, một tiếng gọi non nớt vang lên, xuýt chút nữa khiến Dương Bách Xuyên ngã quỵ.
“Mẹ...mẹ mẹ ~”
“Ặc ~”
Dương Bách Xuyên cúi đầu, một tiếng gọi vang lên từ trong miệng ‘Phượng Hoàng’ ở trước mặt.
Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên nhận được hai thông tin.
Thứ nhất là Phượng Hoàng trông giống như con gà ta này có thể nói được tiếng người, thứ hai là giọng nói của nó trong trẻo, có lẽ là một con phượng giống cái, không phải hoàng.
Một tiếng gọi mẹ xuýt nữa khiến Dương Bách Xuyên hộc máu, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Khụ khụ ~ Ngươi là Phượng Hoàng thật sao?” Dương Bách Xuyên ho khan một tiếng rồi cúi đầu hỏi.
Dù sao thì cũng nói được tiếng người, giao tiếp hẳn là không thành vấn đề, nói thế nào thì con ‘Phượng Hoàng’ này cũng không giống như mọi người miêu tả.
“Đúng vậy, người ta chính là Phượng Hoàng, ngươi có phải mẹ của ta không?” Giọng nói trong trẻo của tiểu Phượng Hoàng vang lên.
Dương Bách Xuyên xem như hiểu rõ, tiểu Phượng Hoàng này mới sinh ra, vẫn còn là một tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết, hoặc nói đúng hơn là mông lung không hiểu.
Nhưng hắn cũng xác định, sinh vật đang đứng trước mặt mình chính xác là một con phượng hoàng, hắn cũng chỉ có thể ép bản thân tin tưởng, đây chính là Phượng Hoàng, gà nhà không thể có bách điểu triều phụng được, càng không thể nói tiếng người, phải biết rằng yêu thú có linh tính đạo hạnh nói được tiếng người, ít nhất tu vi cũng phải đạt tới cấp bậc tam chuyển, ngang với bậc Kim Đan của nhân loại, muốn hóa hình thì phải cần tới tu vi tứ chuyển bằng với Nguyên Anh thì mới hóa được.
Mà tiểu Phượng Hoàng trước mặt hắn vừa ra khỏi vỏ đã nói được tiếng người, cộng thêm ngọn lửa khủng bố trước khi phá vỡ vỏ trứng, cho dù là đại yêu tứ chuyển hay ngũ chuyển thì cũng không làm được.
Thực tế mà nói, tiểu Phượng Hoàng là chim thần, cũng không phải loài yêu cầm bình thường.
“Khụ khụ ~ Ta là ca ca muội, không phải mẹ của muội ~” Lúc trả lời tiểu Phượng Hoàng, Dương Bách Xuyên lộ ra nụ cười thân thiện như sói giả làm bà ngoại, trong lòng hắn đã bắt đầu lập kế hoạch lừa gạt tiểu Phượng Hoàng, hắn có thể nhìn ra, mặc dù tiểu Phượng Hoàng là chim thần, nhưng vừa sinh ra giống như một tờ giấy trắng, thời gian này rèn luyện tính tình là tốt nhất.
Cho dù bản thân hắn không phải là tiểu Phượng Hoàng, nhưng làm ca ca thì vẫn có thể mà, đúng không?
Không nhận chủ, không thu nhận được, vậy thì làm ca ca cũng đạt được hiệu quả như nhau, haha ~
Trong lòng Dương Bách Xuyên không hề có một chút cảm giác tội lỗi nào, dù sao thì để ấp nở trứng phượng hoàng, hắn đã bỏ ra một cái giá rất lớn, làm ca ca của tiểu Phượng Hoàng, lừa nó, bảo tiểu Phượng Hoàng giúp hắn làm chút chuyện cũng là chuyện chính đáng.
“Ca ca?” Tiểu Phượng Hoàng nghe Dương Bách Xuyên nói như vậy thì có chút nghi ngờ, giống như không biết ý nghĩa của cách xưng hô này.
Dương Bách Xuyên cố gắng khiến bản thân mình thật dễ gần, hắn mỉm cười gật đầu nói: “Tiểu Phượng Hoàng, muội còn nhỏ, đợi sau này lớn hơn sẽ hiểu, muội chỉ cần ghi nhớ một điều, ca ca đã ấp trứng giúp muội được sinh ra, ca ca là người tốt, là người thân của muội, muội phải nghe lời của ca ca, biết chưa?”
Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Muội cảm giác ca ca rất thân thiên, muội sẽ nghe lời của ca ca.”
Cuối cùng thì Dương Bách Xuyên cũng nở nụ cười, trong lòng lại thầm nghĩ: “Lúc ấp trứng, ngươi đã cắn nuốt máu của ta, không cảm thấy thân thiết mới lạ.”