Nhưng sau khi xem xét tình huống bên ngoài, hắn thật sự không muốn chờ đợi thêm nữa, chỉ có thể lựa chọn tin tiểu Phượng Hoàng, dù sao thì ngọn lửa kia của tiểu Phượng Hoàng cũng không chỉ để giỡn chơi, Dương Bách Xuyên thấy da đầu mình như tê dại khi nhớ tới cảm giác khi ở trong La Phù Động Thiên, hắn tin tiểu Phượng Hoàng phun lửa đốt cháy ba lão khốn khiếp n Tĩnh An nhất định sẽ có tác dụng.
Chuyện này, lão đầu cũng đã từng nói.
Phượng Hoàng chi hỏa thiêu đốt thiên địa, hắn cũng chẳng hy vọng có đốt cháy được thiên địa hay không, chỉ mong đốt chết ba lão già n Tĩnh An kia là đủ rồi.
Mang theo tiểu Phượng Hoàng từ La Phù Động Thiên ra ngoài, Dương Bách Xuyên lập tức thu núi La Phù lại.
Trong nháy mắt, ba người n Tĩnh An phát hiện ra sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên, nhất thời, cả ba đều buông khống chế đại trận Yêu Quang, xông thẳng về phía Dương Bách Xuyên.
Về phần đại trận, trải qua một ngày yêu thú huyết tế đã không cần lo lắng lão ma tước đại yêu ngũ chuyển tấn công bên ngoài nữa, trong thời gian ngắn sẽ không phá nổi đại trận.
Hiện tại, người khiến bọn họ ghen tị nhất chỉ có Dương Bách Xuyên, đơn giản chỉ vì La Phù Động Thiên trên người Dương Bách Xuyên đã đủ khiến cho bọn họ điên cuồng.
Đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy bé gái mặc quần áo màu đỏ rực khoảng tầm ba tuổi được Dương Bách Xuyên dắt tay, nhưng ba người họ không để ý, cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ cần biết tóm được một Nguyên Anh sơ kỳ như Dương Bách Xuyên đồng nghĩa với việc mình sẽ nắm giữ La Phù Động Thiên.
Khi Dương Bách Xuyên trông thấy ba người n Tĩnh An lao về phía mình từ ba phương hướng khác nhau, trong lòng hắn ít nhiều vẫn có chút căng thẳng, sau khi nhìn tiểu Phượng Hoàng bên cạnh, ánh mắt hắn kiên định hơn, lựa chọn tin tưởng tiểu Phượng Hoàng, nếu như không diệt trừ được ba lão già này thì hắn đừng mong yên ổn.
Dương Bách Xuyên nói với tiểu Phượng Hoàng: “San Hồng, chính là ba lão già khốn kiếp này, muội phóng lửa đi ~”
Tiểu Phượng Hoàng nhìn thấy ba người nhào tới đây, trên gương mặt nhỏ nhắn không khỏi hiện lên một chút lo lắng, nhưng sau khi nghe thấy lời Dương Bách Xuyên nói, cô bé vẫn nhẹ giọng đáp ứng.
Tiểu Phượng Hoàng lập tức duỗi hai tay ra, mở cái miệng nhỏ nhắn.
Lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa trắng tinh, một quả cầu lửa đột nhiên phun ra từ miệng tiểu Phượng Hoàng.
Ba ngọn lửa màu trắng lập tức bay về phía n Tĩnh An, Mã Minh Sơn và Từ Cơ Vân.
Ba người n Tĩnh An căn bản không hề chú ý tới tiểu Phượng Hoàng đứng bên cạnh Dương Bách Xuyên, bởi vì cho dù là cảm giác hay là nhìn tận mắt, tiểu Phượng Hoàng đơn giản chỉ là một bé gái ba tuổi, không có gì đặc biệt.
Sau khi thấy tiểu Phượng Hoàng phóng ra ngọn lửa, sắc mặt của cả ba người lập tức điên cuồng, đều là cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn, bọn họ đương nhiên có thể cảm nhận được ngọn lửa máu trắng mà tiểu Phượng Hoàng phun ra tràn đầy khí tức khiến cho bọn họ ghê rợn.
Muốn lui đã quá muộn, ngọn lửa mà tiểu Phượng Hoàng phóng tới còn nhanh hơn tốc độ ba người họ xông về phía Dương Bách Xuyên.
Chớp mắt sẽ phải đối đầu.
Điều duy nhất mà họ có thể làm lúc này chính là tận lực ứng phó, mặc dù cả ba người họ đều không rõ lai lịch của bé gái bên cạnh Dương Bách Xuyên, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng khí tức khủng bố từ ngọn lửa trắng được phóng ra.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy sắc mặt của n Tĩnh An thay đổi, đối mặt với ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng, lão ta quát lên một tiếng, vừa vung tay vừa lẩm bẩm nói: “Thần hồn bất diệt, hợp thiên chi đạo, Nguyên Anh hộ thân ~”
Vừa dứt lời, trên người n Tĩnh An xuất hiện một bộ khôi giáp, tràn đầy khí tức của chân khí và thần hồn.
Dương Bách Xuyên biết đây chính là sức mạnh của cao thủ Nguyên Anh, có thể dung hợp lực lượng chân khí và thần hồn, biến thành một loại năng lượng mới, loại năng lượng này là lực lượng kết hợp giữa hư và thực, nó có cả khả năng tấn công lẫn phòng thủ, tu vi càng cao thì lực lượng càng mạnh.
Hơn nữa nguyên thần có thể nối liền với sức mạnh của đất trời, tùy ý hóa thành kháp khí khôi giáp, vân vân...Đây cũng là thiên phú tu luyện của cao thủ Nguyên Anh, có thể xem như bản nâng cấp của Kim Đan lĩnh vực.
Kim Đan có Kim Đan lĩnh vực, công năng kỳ diệu của Nguyên Anh chính là hợp nhất chân nguyên, có thể dung hòa được lực lượng chân khí và nguyên thần, sau đó tùy ý biến thành bất cứ hình thái nào, đương nhiên nó cũng sẽ tồn tại không gian lĩnh vực.
Ngay khi trên người n Tĩnh An hình thành một khôi giáp sắt, tiểu Phượng Hoàng phun ra ngọn lửa to bằng nắm tay lên người ông ta.
“Ầm ~”
Trong tiếng vang dội, sắc mặt của n Tĩnh An lại thay đổi, lão ta đột nhiên phát hiện ngọn lửa màu trắng bắt đầu thiêu đốt khôi giáp của lão, điều này hết sức quỷ dị.
Trong đầu n Tĩnh An có một loại ảo giác, lão ta dường như phát hiện ngọn lửa chỉ to bằng nắm tay này lại có thể đốt cháy được mọi vật, phải biết thần hồn của lão ta đã gần đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu, vậy mà lại bị đối phương đốt thành một lỗ thủng lớn.
Lần này, n Tĩnh An bị dọa tới chết khiếp, lão ta nắm chớp thời cơ sử dụng phương pháp cấm kỵ, lão vung tay trước ngực, trong miệng không ngừng kêu rên, lúc này sắc mặt của lão ta đã trắng bệch.
Khôi giáp trên người lập tức biến mất, nhưng tay phải của lão lại bùng lên ngọn lửa.
Ngọn lửa màu trắng căn bản không thể dập tắt, vì vậy n Tĩnh An đã vận công bí pháp, lấy ngọn lửa trước ngực xuống, như vậy khôi giáp được hình thành từ chân nguyên sẽ tiêu tan, tránh được nguy hiểm bị đốt cháy toàn thân, mà cái giá phải trả chính là cánh tay bên phải.
n Tĩnh An dứt khoát dùng tay trái chặt đứt tay phải của mình, lúc này mới loại bỏ được ngọn lửa màu trắng của tiểu Phượng Hoàng.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên luôn quan sát hiện trường, sau khi hắn nhìn thấy n Tĩnh An tự chặt đứt một cánh tay mới có thể dập tắt ngọn lửa của tiểu Phượng Hoàng, trong đầu lại có thêm một kiến thức mới, mặt khác thì lão già n Tĩnh An này cũng đủ ác, lão ta tuyệt đối là hạng người khó chơi.