Một kích va chạm này cũng bày ra đầy đủ sự bất phàm của thiền trượng song đầu xà của lão bất tử Ân Tĩnh An, Yêu Hồn phong ấn bên trong linh bảo cũng rất khó chơi.
Bản thân Ân Tĩnh An là cao thủ Nguyên Anh giỏi sử dụng lực lượng thần hồn, ông ta còn có trong tay thiền trượng phong ấn Yêu Hồn đỉnh phong tứ chuyển, uy lực của pháp thuật được thi triển ra cũng tăng thêm bài phần, điều này làm cho Dương Bách Xuyên lạnh rợn người.
Hắn biết sau khi Từ Cơ Vân bị chồn nhỏ hút khô, Ân Tĩnh An đã tức giận, hoặc nói cách khác cảm thấy được nguy cơ.
Nói thật bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn có chút gai gai, nhưng cũng không còn đường lui, cũng may có sư phụ áp trận, trong lòng nhiều ít cũng có tin tưởng.
Có sư phụ áp trận nên Dương Bách Xuyên không sợ hãi, mặc dù kiếm khí bị mãng xà song đầu của Ân Tĩnh An cắn nuốt hóa giải, nhưng cũng không khiến Dương Bách Xuyên sinh ra tâm lý lùi lại.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Dương Bách Xuyên không lùi, ngược lại còn tiến lên, vận chuyển chiến khí toàn thân điều hành lực lượng thần hồn lên, chém ra kiếm khí lần hai.
“Hừ, tiểu tử không biết trời cao đất dày, lần này lão phu muốn xem ngươi chết như thế nào.” Ân Tĩnh An sợ Dương Bách Xuyên đánh không lại lại trốn vào La Phù Động Thiên, vung tay lên, trực tiếp giam cầm thiên địa xung quanh, phòng ngừa Dương Bách Xuyên chạy trốn.
Ngay sau đó thiền trường tiếp đón một kiếm của Dương Bách Xuyên.
“Keng ~”
Sau một tiếng vang lớn, tay trái cầm kiếm của Dương Bách Xuyên có chút tê dại, nhưng không bị thương, kéo ra khoảng cách tám chín mét với Ân Tĩnh An.
Lần này hắn không mạnh mẽ chống chọi với Ân Tĩnh An, hiệu quả cũng không tồi, cánh tay tê dại nhưng lại đỡ được đòn tấn công của lão già kia.
Tất nhiên hắn cũng biết một phần là do có sư phụ áp trận, nếu không giữa hắn và Ân Tĩnh An vẫn có chút chênh lệch.
Chỉ nghe sư phụ thở dài nói: “Thần hồn của đối phương đã vượt qua Nguyên Anh, là thần hồn Xuất Khiếu. Hắn đã phong tỏa không gian bốn phía, tiểu tử thối, tiếp theo phải cẩn thận ứng phó đấy. Mặc dù có vi sư áp trận cho ngươi, nhưng dù sao lực lượng của vi sư cũng có hạn chế, đối phó với tu sĩ Nguyên Anh còn được, nhưng đối mặt với một người có thần hồn Xuất Khiếu kỳ chỉ kém mình một chút vi sư cũng không nắm chắc. Nếu tu vi của con tiến thêm một bước thì không thành vấn đề, nhưng con mới là cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ…”
Trong lúc Vân Thiên Tà đang nói chuyện ở trong đầu Dương Bách Xuyên, Ân Tĩnh An đã nhào đến.
Nghe sư phụ nói chuyện, trong lòng của Dương Bách Xuyên cũng kinh sợ, nhưng hiện tại hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể liều mạng với lão ta. Tiểu phượng hoàng có thể vì thi triển ngọn lửa quá mức, sau khi dừng trên mặt đất có chút uể oải, nhìn qua có vẻ không thể giúp hắn.
Còn chồn nhỏ đang bị Mã Minh Sơn đuổi giết, chạy trốn khắp thành, Dương Bách Xuyên không lo lắng chồn nhỏ sẽ bị đuổi theo.
Sắc mặt của Dương Bách Xuyên ngưng trọng, chuẩn bị liều mạng, cho dù giống như lời sư phụ nói, lão già bên ngoài là tu vi Nguyên Anh đại viên mãn, trên thực tế thần hồn chỉ kém một chút là đến Xuất Khiếu kỳ, đánh lên thì hắn không có phần thắng. Nhưng Dương Bách Xuyên cũng là người có tính tình không chịu thua, thực sự liều mạng chưa chắc hắn không có phần thắng.
Nhìn vầng sáng đỏ rực trên thiền trượng trong tay Ân Tĩnh An, Dương Bách Xuyên cũng giơ kiếm Đồ Long lên, bắt đầu tập trung lực lượng liều mạng. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Dương Bách Xuyên hơi ngây người, ngay sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.
“Rất đúng lúc ~” Dương Bách Xuyên tự nói một câu.
Trong lúc Dương Bách Xuyên đang tụ tập lực lượng, phía chân trời vang lên một âm thanh thanh thúy.
“Rắc rắc ~”
Âm thành này giống như không trung nứt ra một khe hở, vang vọng toàn bộ thành Yêu Quang.
Ân Tĩnh An đang chăm chú thi pháp, đột nhiên nghe thấy một tiếng rắc, cả người đều chấn động, sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thất thanh nói: “Sao có thể…?”
“Ầm ~”
Âm thanh rung trời vang lên trên không trung của thành Yêu Quang.
Ngay sau đó vô số yêu cầm đến từ phía chân trời xông thẳng xuống, tiến vào thành Yêu Quang.
Dương Bách Xuyên cười, chỉ có hắn biết chuyện gì đang xảy ra.
Tâm ý tương thông với trùng, Dương Bách Xuyên biết âm thanh răng rắc lúc trước chứng tỏ trùng đã phá vỡ kết giới, hơn nữa bên ngoài trận pháp có Đại Yêu chim sẻ ngũ chuyển dẫn dắt yêu cầm không ngừng công kích đại trận, cuối cùng sau một tiếng nổ, trận pháp được thành Yêu Quang lấy làm vinh dự đã tan thành mây khói.
Đánh chết Ân Tĩnh An cũng không nghĩ đến linh trùng sẽ phá vỡ được trận pháp mà thành Yêu Quang lấy làm vinh dự. Lúc này lão ta đã bắt đầu rối loạn, bên trong thành Yêu Quang, Đại Yêu ngũ chuyển và vô số yêu cầm đã tiến vào, Ân Tĩnh An hiểu rất rõ điều này có ý nghĩa gì. Nhưng lão ta thật sự không nghĩ ra được, đám yêu cầm đó phá vỡ kết giới kiểu gì?
Phải biết rằng lúc trước hiến tế nhiều yêu thú như vậy để phòng ngừa yêu cầm bên ngoài phá trận, cho dù Đại Yêu ngũ chuyển tấn công, Ân Tĩnh An cũng biết không có khả năng phá vỡ được trận pháp, nhưng trên thực tế trận pháp đã bị phá vỡ, sắc mặt của Ân Tĩnh An vô cùng khó coi.
Dương Bách Xuyên nắm bắt cơ hội, đâm một kiếm về phía Ân Tĩnh An, ba thần thông Thủ Bộ bên tay phải cũng đánh qua, tay năm tay mười, nhắm thẳng cơ hội Ân Tĩnh An thất thần đánh.
“Ầm ầm ầm ~”
Dùng toàn bộ lực lượng đánh ra ba thần thông và một kiếm, tất cả dừng ở trên người của Ân Tĩnh An.
Lão bất tử kêu rên, hơi thở toàn thân bùng nổ, thiền trượng bộc phát ra vầng sáng chói mắt, nhưng đã bị Dương Bách Xuyên đánh lui lại mười mấy mét.