Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1897



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng trong đầu lại vang lên âm thanh sốt ruột của sư phụ Vân Thiên Tà: “Tiểu tử thối, bình tĩnh khắc chế cảm xúc, nếu không con sẽ tẩu hỏa nhập ma…”  

“Cút ~”  

Dương Bách Xuyên lạnh lùng phun ra một chữ, cũng là lần đầu tiên hắn mắng sư phụ.  

Nhưng về tình cũng có thể tha thứ, trơ mắt nhìn Ân Tĩnh An cắn nuốt Ngô Mặc Thu trong bình gốm, đầu óc của Dương Bách Xuyên hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại sát ý vô biên.  

Loại thời điểm này sư phụ Vân Thiên Tà còn làm hắn bình tĩnh, có thể bình tĩnh mới là lạ, tức giận mọc lan tràn, phun ra một chữ cút.  

Trong lòng hắn tràn ngập oán niệm và tức giận, thậm chí là hận ý, hận chính mình cũng hận sư phụ Vân Thiên Tà, không cứu Ngô Mặc Thu còn quan tâm nhập ma hay không nhập ma?  

Dù sao lúc này trong lòng hắn sinh ra ý niệm diệt ma giết tiên.  

Mà Vân Thiên Tà bị đồ đệ nói cút nhưng lại hiếm thấy không tức giận, bởi vì làm sư phụ làm một lão quái vật, ông rất rõ ràng trạng thái hiện tại của Dương Bách Xuyên.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên nhằm về phía Ân Tĩnh An, sau khi cắn nuốt nhiếp hồn trong bình gốm, hơi thở trên người Ân Tĩnh An cũng thay đổi.  

Một lượng lớn linh khí thiên địa hội tụ trên người Ân Tĩnh An, thần hồn của lão ta thành công bước vào cảnh giới Xuất Khiếu. Khoảnh khắc yêu cầm phá vỡ đại trận, Ân Tĩnh An biết mọi chuyện đã hỏng, lấy ra thần hồn phong ấn trong bình gốm phối hợp với bí pháp, mạnh mẽ tăng tu vi lên cảnh giới Xuất Khiếu. Lão ta biết chỉ có như vậy mới có thể thoát thân, nếu không ở trong hoàn cảnh toàn thành hỗn loạn, tất cả đều là yêu thú, thoát thân cũng là vấn đề, dù sao thành Yêu Quang đã xong rồi, lão ta cũng không thể vứt cả mạng già của mình.  

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên vọt đến, Ân Tĩnh An nheo mắt tung ra một quyền, vừa rồi nhân lúc lão ta xuất thần tiểu tử này đánh lén, bây giờ… Trước khi thoát thân rời đi, Ân Tĩnh An chuẩn bị bắt lấy Dương Bách Xuyên, biết trên người Dương Bách Xuyên có rất nhiều bí mật, bắt lấy Dương Bách Xuyên không tính thua, ngược lại có thể có được một tòa Động Thiên.  

Một quyền cách không gian đánh về phía Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên không đỡ được trực tiếp bay ngược ra ngoài.  

Trong mắt chỉ toàn là sát ý nên khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy Ân Tĩnh An đánh bay hắn ra ngoài, lý trí còn sót lại cũng phản kích theo bản năng. Nhưng trong nháy mắt hắn cảm thấy toàn thân như bị ăn một đòn nghiêm trọng, trực tiếp bay ngược ra ngoài, trong đầu truyền đến từng cơn đau đớn, biển ý thức cũng quay cuồng, đầu đau sắp nứt vỡ.  

Lúc ngã xuống mặt đất, trong đầu lại vang lên âm thanh như sấm rền của sư phụ Vân Thiên Tà: “Tiểu tử lão toét, thanh tỉnh chút, tu vi của đối phương tăng lên đến cảnh giới Xuất Khiếu, lại đến một lần lực lượng thần hồn cường đại có thể làm con không chết cũng biến thành ngu ngốc. Đối phó với lực lượng thần hồn, nếu tăng lên lực lượng thần hồn của chính mình, không phải con có được Yêu Hồn Châu ở La Phù Động Thiên hay sao? Lúc này không dùng thì đợi đến khi nào?”  

Khóe miệng của Dương Bách Xuyên chảy máu, nghe lọt được lời nói của sư phụ. Theo lời của sư phụ, nếu muốn tăng lên lực lượng thần hồn của chính mình thì phải dùng Yêu Hồn Châu,  

Từ lúc đạt được tám viên Yêu Hồn Châu ở trong La Phù, đến bây giờ hắn chưa dùng một viên nào, lúc này đứng trước lực lượng thần hồn cường đại của Ân Tĩnh An, hắn trở tay lấy ra một viên Yêu Hồn Châu nuốt xuống.  

Trong nháy mắt hơi thở trên người Dương Bách Xuyên cũng thay đổi, biến cường đại, hơn nữa trong hơi thở cũng mang theo sức mạnh của hoang cổ yêu dị.  

Đứng lên, hắn nhìn chằm chằm Ân Tĩnh An, cảm nhận được hơi thở cường đại của lão ta, cảm giác vẫn chưa đủ, vẫn chưa cường đại như Ân Tĩnh An, lật tay, lần này lấy ra hai viên Yêu Hồn Châu.  

“Tiểu tử ngu ngốc, một viên Yêu Hồn Châu cũng đủ con tiêu hóa, không cần cắn nuốt…”  

Ngay sau đó âm thanh của Vân Thiên Tà hoàn toàn im bặt.  

Dương Bách Xuyên nuốt chửng hai viên Yêu Hồn Châu.  

“Xong rồi xong rồi, nếu không áp chế được Yêu Hồn Châu, vậy chờ bị đồng hóa đi, đó chính là yêu hồn cổ.” Vân Thiên Tà kêu rên.  

Nhưng Dương Bách Xuyên không thèm để ý đến, hắn chỉ nghĩ cắn nuốt Yêu Hồn Châu, giết chết Ân Tĩnh An, trong đầu không có suy nghĩ khác.  

“Con… Con con con…” Vân Thiên Tà nói lắp.  

Sau đó Dương Bách Xuyên lại nuốt tiếp Yêu Hồn Châu, tổng cộng tám viên Yêu Hồn Châu đều bị Dương Bách Xuyên nuốt xuống bụng trong vòng ba phút.  

“Con… Tiểu tử, tự tìm đường chết ~” Âm thanh của Vân Thiên Tà tràn ngập bất đắc dĩ, mắng.  

Lúc này Dương Bách Xuyên dùng một tia lý trí còn sót lại đáp lại sư phụ một câu: “Từ nay về sau, con không muốn nhìn thấy người thân bạn bè bên cạnh bị con trơ mắt nhìn họ bị người tàn hại.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên cảm thấy biển ý thức chấn động ầm ầm, trong thân thể hắn truyền đến từng tiếng thú gầm, đủ loại tiếng gầm, sấm vang rung trời.  

Ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng đỏ rực, vô cùng yêu dị, tóc đen đầy đầu tung bay, quanh thân hắn xuất hiên chín hư ảnh yêu thú khổng lồ.  

Hư ảnh của chín đại yêu thú vờn quanh sau lưng Dương Bách Xuyên, ngửa mặt lên trời thét dài.  

“Grào grào grào grào ~”  

Phía chân trời của thành Yêu Quang hội tụ phong vân, giống như muốn biến thiên.  

Trong không khí tràn ngập hơi thở hoang dã, ngay sau đó thân thể của Dương Bách Xuyên chậm rãi bay lên, xung quanh hắn có chín đạo hư ảnh yêu hồn cổ xưa, vờn quanh gầm rú.  

Lúc này Ân Tĩnh An đã sợ ngây người, nhìn thấy chín đạo hư ảnh yêu hồn vờn quanh Dương Bách Xuyên, một đám đều có bộ dáng hiếm thấy cổ quái, lão ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ, tràn ngập hơi thở hoang cổ, lão ta biết chắc chắn đó là yêu hồn cổ.  

Ân Tĩnh An không nhịn được nuốt nước bọt, lúc này Dương Bách Xuyên duối tau duỗi chân đều phát ra hơi thở cường đại hoang cổ, làm trái tim của lão ta không nhịn được run rẩy, bản năng cảm thấy không ổn, bắt đầu sinh ra ý định lùi lại.  

Nhưng lúc này lại thấy Dương Bách Xuyên mở miệng, phun ra một dòng khí vẩn đục giống như du long ra biển, phất tay một cái, thân thể của lão ta rơi xuống dưới.  

Ân Tĩnh An vô cùng kinh hoàng, bản năng muốn chạy trốn, lại phát hiện bốn phía có áp lực vô hình hội tụ lại, đường lui chặt đứt.  

Lúc này Ân Tĩnh An biết không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghênh đón địch, gầm lên: “Chân Nguyên Vô Thượng, Thiên Địa Vô Hình, Nguyên Thần Xuất Khiếu, trấn cho lão phu.”  

Lực lượng chân nguyên trên người Ân Tĩnh An tăng vọt, thiền trượng mãng xà song đầu trong tay lão ta bùng phát ánh sáng đỏ đậm.  

“Grào ~” Mãng xà song đầu hóa thành một hư ảnh dài hơn mười mấy trượng, thô tráng như thùng nước, lao thẳng về phía Dương Bách Xuyên.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên còn khủng bố hơn mãng xà song đầu của Ân Tĩnh An nhiều, chín yêu hồn quanh người hắn gầm lên, đủ loại ánh sáng chói mắt bùng nổ, hoàn toàn bao vây Dương Bách Xuyên vào bên trong, cắn nuốt hư ảnh mãng xà song đầu của Ân Tĩnh An trong nháy mắt.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.