Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1920



Sau khi đón Triệu Nam, Dương Bách Xuyên bảo Lý Đại Nghị lái xe về quê, chuyện anh quay trở lại cũng chưa nói cho người trong nhà biết, bởi vì anh sợ bà nội xúc động, dựa theo lời Lưu Tích Kỳ nói, kể từ khi bà nội biết được anh mất tích, mỗi ngày một tiều tụy, đột nhiên nói cho bà biết anh trở về, sợ là bà sẽ không chịu được kích thích.  

Thế nên anh mới lựa chọn trực tiếp trở về thăm bà nội.  

Trong số các bạn gái của anh, ngoại trừ Triệu Nam ở Đế Đô tương đối gần, những người khác thì vẫn phải chờ đến ngày mai.  

Dù sao thì chuyện công ty cũng đã sắp xếp ổn thỏa, Lưu Tích Kỳ cũng dứt khoát theo về nhà, cậu ta nói rất nhớ công chúa nhỏ của mình. Thật ra, sau khi con gái chào đời, Lưu Tích Kỳ cũng có ý nghĩ dần bỏ bớt công việc ở công ty, dù sao thì Vân Kỳ International cũng đã thành hình, bước tiếp theo chính là vững vàng vươn lên, hiện tại ở Vân Kỳ còn có một đội ngũ chuyên môn đỉnh cấp, sẽ không bởi vì rời khỏi anh mà không vận hành được.  

Cộng thêm việc hôm nay Dương Bách Xuyên ra lệnh để anh lui xuống trong vòng nửa năm, thật ra Lưu Tích Kỳ hiểu rõ, Dương Bách Xuyên làm như vậy vì muốn anh tập trung vào tu luyện.  

Mặc dù Dương Bách Xuyên không nói nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể cảm nhận được, sau khi người anh em của mình trở về, dường như trong lòng luôn chứa đầy tâm sự.  

Với tư cách là một người anh em, Dương Bách Xuyên đã giúp anh thực hiện được ước mơ của mình, mà kế tiếp Lưu Tích Kỳ cũng âm thầm quyết định sẽ làm chút gì đó để giúp đỡ người anh em trên con đường tu luyện, dù cho tu vi của anh thấp, nhưng anh vẫn muốn làm chút chuyện gì Dương Bách Xuyên.  

Thật ra anh đã sớm hiểu rõ, so với con đường tu chân đầy kỳ ảo thì kiếm tiền ở thế tục quả thật là chẳng có gì lý tưởng, mấy năm trôi qua, khi tu vi của anh đạt tới Trúc Cơ, anh cũng dần nhận thức được thế giới tu chân là một thế giới như thế nào, sau khi hoàn thành giấc mơ kinh doanh, Lưu Tích Kỳ cũng trở nên hứng thú với tu chân, đây là điều chưa bao giờ xảy ra.  

Đương nhiên, ý nghĩ này xuất hiện sau khi anh biết được tin Dương Bách Xuyên biến mất, mà Lục hộ pháp nói với mọi người, rất có khả năng Dương Bách Xuyên đã tiến vào một nơi tên là Sơn Hải Giới, lúc này không chỉ Lưu Tích Kỳ mà mỗi người ở Vân Môn đều mang trong mình một suy nghĩ vội vã, bọn họ muốn có được pháp lực đạo hạnh cao thâm.  

Anh còn nhớ rất rõ, sau khi Lục hộ pháp nói Dương Bách Xuyên có khả năng đã tiến vào Sơn Hải Giới, Lưu Tích Kỳ và đám người Triệu Nam cũng từng hỏi, làm sao để tới Sơn Hải Giới?  

Lục hộ pháp – Lục Tuyết Hi lại nói: “Muốn đi Sơn Hải Giới thì phải tìm được một thông đạo khác để tiến vào, nhưng tìm thông đạo đâu có dễ như vậy? Huồng hồ, cho dù tìm thấy thì cũng chưa chắc có năng lực phục hồi, phải cần tới tu vi cao thâm thì mới có thể, hơn nữa coi như bọn họ vào được Sơn Hải Giới, tìm người ở một nơi rộng lớn như vậy chẳng khác nào là mò kim đáy bể, nói cho cùng thì đòi hỏi cảnh giới thực lực.”  

Những lời này của Lục Tuyết Hi đã trấn người ở Vân Môn, cũng kích thích tinh thần tu luyện của bọn họ thì mới có được Vân Môn với quy mô lớn mạnh tới năm trăm đệ tử như ngày hôm nay, những câu nói này đã khiến cho mọi người có khát vọng mãnh liệt với tu chân.  

Chuyện này Lưu Tích Kỳ biết rõ, không chỉ là anh mà tất cả những người có liên quan tới Dương Bách Xuyên đều nghĩ như vậy.  

Bây giờ thì tốt rồi, anh quả thực cũng có hứng thú với tu chân, trước kia khi Dương Bách Xuyên nhắc tới, anh cũng không có ý kiến gì, tâm chí chỉ muốn dốc sức trong giới thương nghiệp, biến Vân Kỳ trở thành một chiếc chiến hạm thương mại, hiện tại anh cũng xem như hoàn thành được tâm nguyện. Mãi đến khi Dương Bách Xuyên biến mất vài năm gần đây, tu vi tăng lên khiến Lưu Tích Kỳ hiểu rõ, so với tu chân thì liều mạng kinh doanh ở thế tục chẳng là gì cả.  

Bốn người đổi một chiếc xe công vụ, đi thẳng tới tổng bộ Vân Môn ở quê nhà.  

Trên đường đi, đương nhiên không thể thiếu việc Dương Bách Xuyên kể cho Triệu Nam nghe những gì mà anh đã trải qua ở Sơn Hải Giới, Dương Bách Xuyên cũng không bao giờ nhắc đến giây phút sống chết của mình.  

Triệu Nam cũng không quên Vượng Tử của cô ấy.  

Nhắc đến Vượng Tử, Dương Bách Xuyên cảm thấy có chút kỳ quái, từ khi gặp được thần khuyển, được thần khuyển ban cho một giọt máu, Vượng Tử vẫn luôn trong trạng thái ngủ say, được Dương Bách Xuyên thu vào núi Linh Đào trong không gian Càn Khôn, nhoáng một cái đã sáu năm trôi qua, nhưng Vượng Tử vẫn chưa tỉnh lại.  

Nếu không phải Dương Bách Xuyên phát hiện mọi thứ của Vượng Tử đều bình thường, thì anh còn cho là đã xảy ra chuyện gì, anh không có cách nào để ăn nói với Triệu Nam, có điều anh cũng đã kiểm tra vài lần, Vượng Tử vẫn đang trong giai đoạn tiến hóa huyết mạch, trong lòng cũng rất chờ mong, sau khi Vượng Tử tỉnh dậy, huyết mạch của nó sẽ tiến hóa tới cấp bậc nào, Dương Bách Xuyên luôn có một cảm giác, sau khi huyết mạch của Vượng Tử tiến hóa, nó sẽ không yếu hơn chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu.  

Sau khi kể cho Triệu Nam biết về cơ duyên và tình huống của Vượng Tử, Triệu Nam cũng yên tâm, có điều Dương Bách Xuyên đã đồng ý, sau khi trở về sẽ dẫn cô đi thăm Vượng Tử.  

Bốn người trò chuyện trong xe quên cả thời gian, tới khi về đến nhà thì trời đã tối.  

Lúc bước xuống xe, đi vào thôn Vân Môn, trái tim của Dương Bách Xuyên cũng trở nên rối bời.  

“Sáu năm rồi, cuối cùng cũng về nhà.”  

Thầm thở dài, Dương Bách Xuyên bước chân đi về phía nhà cũ, anh nhớ bà nội, anh biết bà nội lo lắng cho mình, lo lắng sáu năm trời. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.