Sau khi Dương Bách Xuyên dứt lời, Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình cũng thở dài nhẹ nhõm. Bây giờ nghĩ lại, hai người đúng là hiểu nhầm anh.
Bọn họ đương nhiên hiểu rõ Dương Bách Xuyên là người như thế nào, sao có thể đuổi người có công lao với Vân Môn đi được?
Về phần Lục Tuyết Hi, sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói như vậy, cơ thể cô run lên, biết mình đã nghĩ sai, suy cho cùng thì trong những năm nay, cô đã xem mình như một phần của Vân Môn.
Từ sâu trong nội tâm, ai cũng sẽ có điểm yếu, Lục Tuyết Hi nhìn thì có vẻ mạnh mẽ nhưng trong lòng cô, tự do chính là một điểm mấu chốt.
Advertisement
Hai chị em nghe được câu nói ‘Tôi đã sớm coi hai chị em cô là người thân’ của Dương Bách Xuyên, trái tim cô sinh ra một dao động rất lớn.
Hai chị em họ đã không còn người thân từ rất lâu, đối với họ mà nói, ‘Người thân’ chính là một loại hy vọng.
Nhưng hiện tại, Dương Bách Xuyên lại nói đã xem họ là người thân từ lâu, khi anh nói ra câu này, Lục Tuyết Hi cảm nhận được từ ánh mắt của anh, từng câu từng chữ đều là thật lòng.
Dương Bách Xuyên không phải chỉ nói suông.
Lục Tuyết Hi rơm rớm nước mắt, cô cúi đầu thật sâu hành lễ với Dương Bách Xuyên: “Chủ nhân, xin lỗi vì Tuyết Hi đã suy nghĩ nhiều, kể từ khi chủ nhân mang chị em tôi ra khỏi động, đối với chúng tôi mà nói đó là một lần được sống lại.
Hôm nay, chị em tôi xin thề, từ nay về sau sống là người Vân Môn, chết là quỷ của Vân Môn, nguyện dốc lòng vì Vân Môn cho đến chết.”
Dứt lời, hai người quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên.
“Nhanh đứng dậy đi, cô biết tôi không quan trọng mấy nghi thức xã giao này mà, sau này không được suy nghĩ nhiều nữa, cô xem, hai người kia sắp nuốt sống tôi rồi này.” Dương Bách Xuyên mỉm cười, anh đỡ Lục Tuyết Hi đứng dậy, nói giỡn với Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình.
Hai người họ trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên.
“Đúng thế chị Lục, sau này chúng ta là người một nhà, đều là chị em tốt.” Triệu Nam bước lên ôm lấy cánh tay của Lục Tuyết Hi.
Độc Cô Vô Tình không nói gì, nhưng trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
Có điều, Dương Bách Xuyên nghe Triệu Nam nói như vậy, trong lòng anh lại thấy là lạ, anh tự lẩm bẩm: “Vợ cả đã nói như vậy, có phải là đang ám chỉ cho anh không? Haha.”
Ngẫm nghĩ lại, Dương Bách Xuyên hiểu đây là chuyện không thể, hiện tại hai chị em họ Lục là song hồn cộng sinh, hai thần hồn đều sống trong một cơ thể, có muốn làm gì thì cũng phải đợi bọn họ tách ra, chờ đến khi mỗi người đều có một cơ thể độc lập.”
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.
Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn qua, anh phát hiện Trần Thất Tiên và Luyện đan sư của Vân Môn – lão Phương đang bước đến với vẻ mặt đầy kích động.
“Môn chủ.”
Hai người họ đã hành lễ với anh từ phía xa.
Một số người trong Vân Môn vẫn chưa biết chuyện Dương Bách Xuyên trở về tối hôm qua, sáng nay Triệu Thất Tiên và lão Phương mới biết được thông qua Lý Đại Nghị, bọn họ liền vội vàng chạy đến đây để gặp Dương Bách Xuyên.
“Môn chủ, chúng tôi…” Hai người nhìn thấy Dương Bách Xuyên bình an trở về thì xúc động tới mức nói không nên lời.
“Chủ nhân~”
“Chủ nhân~”
Ngay sau đó là Ngô Mặc Thu dẫn theo chị gái Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc tới.
“Tất cả đều đứng dậy đi, nhanh nhanh ~”
Sau sáu năm xa cách, Dương Bách Xuyên rất mừng khi nhìn thấy những người bạn cũ ở Vân Môn.
Nối tiếp là tiếng kêu gào như giết heo: “Em rể, cuối cùng thì em cũng về rồi ~”
Dương Bách Xuyên nghe được giọng nói này thì khóe miệng nhất thời giật giật, sáu năm rồi mà âm thanh này vẫn quen thuộc như vậy, không còn ai khác ngoài người anh rẻ tiền của Triệu Nam – Triệu Vũ Linh.
Nhìn sang Triệu Nam, vẻ mặt cô cũng đầy vạch đen, hiển nhiên là Triệu Nam cũng không biết làm thế nào với người anh họ này.
Lúc trước, Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình đã nói với anh, muốn để con cháu hai nhà tiến vào Vân Môn tu hành, Dương Bách Xuyên đương nhiên là đồng ý, dù sao thì bọn họ đều là con em thế gia giới võ cổ, có nền tảng cơ bản vững chắc, chỉ cần phẩm hạnh đoan chính thì đều có thể.