Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1961



Dương Bách Xuyên cười lạnh, nhìn chằm chằm Nguyên Tuyệt sư thái: “Nếu không phải nể tình quan hệ với Nga Mi thì hôm nay, Dương Bách Xuyên tôi sẽ giế t chết lão già như bà.  

Xin lỗi bà nội tôi, bà phải biết, tôi không cần ra tay cũng có thể khiến cho bà tan thành mây khói, một võ cổ hư cảnh mà thôi, trong mắt tôi, bà chẳng khác gì con kiến hôi cả.”  

Cả người Nguyên Tuyệt sư thái run rẩy, bà ta hối hận vì lúc trước đã làm như vậy, nhưng trên đời này làm gì có thuốc chữa hối hận, nghe những lời lạnh như băng của Dương Bách Xuyên, bà ta không hề nghi ngờ, Dương Bách Xuyên quả thật có thể làm ra những chuyện như vậy.  

Cũng thấy may vì Dương Bách Xuyên có quan hệ với Nga Mi, hiện tại bà ta cũng không dám tức giận, chỉ là xin lỗi bà cụ mà thôi, cái này đơn giản, chỉ cần giữ được mạng là được.  

Tu vi càng cao thì trân quý tiếc tính mạng, có thể sống là tốt nhất, cỗ khí tức vừa rồi xâm nhập vào linh hồn khiến cho bà ta hoảng sợ.  

Nghĩ tới đây, cơ thể Nguyên Tuyệt run lẩy bẩy, khẽ liếc nhìn ánh mắt lạnh như băng của Dương Bách Xuyên, rất nhanh đã rời đi chỗ khác, cái nhìn của Dương Bách Xuyên khiến linh hồn của bà ta sợ hãi, Nguyên Tuyệt sư thái vội vàng hướng về phía bà cụ.  

“Cụ à, trước kia là Nguyên Tuyệt có mắt như mù, có mạo phạm tới bà, mong bà tha thứ, Nguyên Tuyệt xin được nhận lỗi.”  

Lúc này, Nguyên Tuyệt sư thái không hề có một chút tức giận nào, bà ta dè dặt ôm quyền nói xin lỗi với bà nội của Dương Bách Xuyên.  

Hơn nữa trong lúc nói, bà ta còn lấy một hộp gấm từ trong ngực, thuận tay mở ra.  

Vương Huyền Cơ đang ngồi một bên hô lên: “Huyết Sâm ngàn năm ~”  

Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy Huyết Sâm lớn cỡ bàn tay trong hộp gấm, trong khoảnh khắc đấy, trái tim anh đập có chút nhanh.  

Đan điền đã rất lâu không có động tĩnh, vậy mà lại đập lên như vậy, ánh mắt Dương Bách Xuyên  khẽ lóe nhìn về phía Huyết Sâm bên trong hộp.  

Chỉ thấy bên trong chiếc hộp nhỏ là một củ Huyết Sâm to bằng ngón út tay út, đã hình thành đường nét rõ ràng, có thể xem là thượng phẩm.  

Linh khí dao động tản ra không kém gì với Linh Đào trong không gian Càn Khôn của anh.  

“Bảo bối ~”  

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, anh hiểu rõ, Nguyên Tuyệt bị anh dọa cho sợ vỡ mật nên mới lấy ra huyết sâm để bảo toàn tính mạng.  

“Bà già này đúng là thông minh.” Dương Bách Xuyên mắng thầm, vốn dĩ bà ta trừng mắt với bà nội khiến anh nổi lên ý định muốn giết, cũng không có ý định để yên cho Nguyên Tuyệt.  

Nhưng hiện tại, bà già này hạ cả vốn gốc, lấy ra huyết sâm, thứ này quả thật đã khiến Dương Bách Xuyên động tâm.  

Nếu như anh nhận Huyết Sâm thì cũng không thể làm khó bà ta, đương nhiên chỉ cần bà nội tha thứ, Dương Bách Xuyên cũng không so đo gì.  

Lúc này, bà nội anh đứng dậy nói: “Bỏ đi bỏ đi, đã tới đây thì đều là khách, mấy câu nặng lời bà già này vẫn chịu được.”  

“Cảm ơn bà cụ đã tha thứ.” Nguyên Tuyệt thở hắt ra một hơi, bà ta cung kính đưa Huyết Sâm trong tay cho bà nội.  

Dương Bách Xuyên biết, với tính cách của bà nội thì chắc chắn sẽ không nhận, đang định ra hiệu cho Triệu Nam nhận lấy.  

Không ngờ Lục Tuyết Hi đã đưa tay nhận huyết sâm từ tay Nguyên Tuyệt sư thái, hơn nữa còn hừ lạnh nói: “Lần này xem như bà gặp may, lui xuống đi.”  

Nguyên Tuyệt sửng sốt, bà ta nhìn Lục Tuyết Hi một cái, giây tiếp theo sắc mặt đã trắng bệch, Nguyên Tuyệt cảm nhận được uy áp khổng lồ từ trên người Lục Tuyết Hi.  

Trong lòng chấn động: “Lại là một người có tu vi sâu không lường được.”  

Bị Lục Tuyết Hi trừng mắt một cái, bà ta vội vàng lui xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám, toát cả mồ hôi lạnh, nhớ tới ánh mắt không phải của mình với bà nội của Dương Bách Xuyên, lăng mạ chế nhạo, khi đó cô gái này đang ở bên cạnh bà cụ, nếu như cô ấy ra tay, e là bà ta đã sớm bị gi ết chết rồi.  

Sau lưng Nguyên Tuyệt ướt đẫm mồ hôi, lúc này chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi Vân Môn, nơi này nhân tài ẩn dật, không nên ở lâu.  

Bà ta nhìn Lục Tuyết Hi và bà nội cười một tiếng, sau khi ôm quyền hành lễ với Dương Bách Xuyên, chuẩn bị rời đi.  

Nào ngờ, vừa đi được vài bước đã bị Dương Bách Xuyên gọi lại: “Đợi đã ~”  

Nguyên Tuyệt run rẩy, sắc mặt khó coi xoay người lại, hàm răng đã bị đánh cho gãy hết, nói chuyện có chút khó khăn, cười còn xấu hơn cả khóc: “Không biết Dương môn chủ có gì chỉ bảo?”  

“Nếu như đã đến rồi thì đừng vội đi, hôm nay Vân Môn tôi đại lễ, bà ở lại đây làm chứng đi.” Trong lòng Dương Bách Xuyên hiểu rõ, hiện tại bà già này sẽ không làm gì với Vân Môn, nhưng khó tránh khỏi sau này sẽ ghi hận với gia đình Ninh Kha.  

Mặc dù Dương Bách Xuyên có chút không hài lòng với cha mẹ của Ninh Kha nhưng anh cũng không muốn làm khó cô, vì thế mới giữ Nguyên Tuyệt lại để nhìn thủ đoạn của anh, mục đích là dọa bà ta, để sau này bà ta động não, kịch hay còn chưa bắt đầu.  

Vẻ mặt Nguyên Tuyệt khó coi nói: “Cái này…”  

Chưa nói xong thì đã bị Dương Bách Xuyên hừ lạnh, híp mắt nói: “Thế nào? Bà không vui à?”  

“Không dám, không dám, được ở lại chứng kiến Vân Môn đại điển là vinh hạnh của bà già này, cầu còn không được, cầu còn không được.” Bị Dương Bách Xuyên trừng mắt, Nguyên Tuyệt lập tức kinh sợ.  

“Vậy thì ngồi xuống.” Dương Bách Xuyên cười tít mắt nhìn Nguyên Tuyệt sư thái.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.