Đám người võ cổ giả đều vô cùng hâm mộ, mấy cung điện gác mái bên xa kia giống như tiên cung, đáng tiếc chỉ có người của Vân Môn mới có thể đi vào.
Sau khi Dương Bách Xuyên triệu hoán loài chim bay, tất cả mọi người đều rất kích động, đây là lần đầu tiên mọi người tiếp xúc đến loài chim khổng lồ như vậy.
Còn người nhà của mấy người phụ nữ đều đang chìm trong chấn động, được mấy người phụ nữ đỡ lên lưng loài chim bay.
Lưng mỗi con chim có thể chứa 5, 6 người.
Advertisement
Dương Bách Xuyên vẫn có chút không yên tâm, nhờ Lục Tuyết Hi cũng hỗ trợ, yêu cầm Vương Huyền Cơ và Triệu Trường Sinh đều đã đi trước.
Hai ông già vô cùng kích động trong lòng.
Bọn họ càng ngày không nhìn thấu được Dương Bách Xuyên.
Trong ánh mắt ghen tị hận của các võ cổ giả, đám người Dương Bách Xuyên cưỡi chim bay về phía tiên cung.
Con chim dẫn đầu chậm rãi hạ xuống, dừng lại trước cung Tu Đạo, khi mọi người bình an xuống đất Dương Bách Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may tất cả đều an toàn.
Sau đó nói với mọi người: “Nơi này là tam cung lục viên của Vân Môn Động Thiên, chỗ này là cung Tu Đạo, hiện tại mọi người có thể tham quan tùy ý.”
Lúc này bà nội lấy lại tinh thần, cười nói với Dương Bách Xuyên: “Cháu đi làm chuyện của cháu đi, tiếp theo để mọi việc cho bà.”
Dương Bách Xuyên cười ha ha, biết bà nội muốn rèn sắt khi còn nóng, bàn bạc chuyện hôn sự với mấy nhà khác.
“Bà nội vất vả, vậy cháu chờ tin tốt của bà.”
“Đi thôi.”
Dương Bách Xuyên dẫn mấy người phụ nữ và đám người Lục Tuyết Hi, Lưu Tích Kỳ, em gái Dương San San và đồ đệ Vương Tông Nhân đi đến điện La Phù trước.
Điện La Phù là nơi quan trọng nhất của Động Thiên, cũng là cung điện ẩn giấu bên ngoài tam cung lục viện, anh sẽ không làm người ngoài đi vào.
Chỉ có chính mình mới có thể đi vào, ngay cả Vương Huyền Cơ, ba và ông nội của Triệu Nam cũng không dẫn vào.
Để bà nội và mấy nhà khác nói chuyện với nhau, còn anh dẫn mọi người đi vào điện La Phù, trong điện La Phù có pháp khí, Dương Bách Xuyên cho mọi người chọn lựa pháp khí.
Điện La Phù mới là trung tâm chân chính, nội tình mấy vạn năm của La Phù nằm hết trong điện La Phù, pháp khí, phương pháp luyện đan, kỳ văn bí điển, công pháp chiến tích đều có hế, còn có một vài thứ Dương Bách Xuyên chưa gặp qua.
Mấy thứ đó là đồ Dương Bách Xuyên để lại cho Vân Môn, tương lai Vân Môn xảy ra chuyện gì, có thiên tài địa bảo chống đỡ, cho dù phát triển trên Địa Cầu, đợi thêm mấy chục mấy trăm năm sau cũng không hề kém cỏi so với tông mông Tu Chân Giới.
Anh có thể đợi Địa Cầu, nhưng sẽ không ở cả đời, dù sao cuối cùng cũng phải quay về Tu Chân Giới, thậm chí bước tiếp theo là thế giới tu chân chân chính.
Vì anh mà sư phụ hoàn toàn ngủ say, Dương Bách Xuyên muốn làm sư phụ thức tỉnh ở Địa Cầu hay Sơn Hải Giới cũng có chút khó khăn.
Biện pháp duy nhất để sư phụ thức tỉnh là thăng cấp hồ Càn Khôn, nhưng khẩu vị của hồ Càn Khôn càng ngày càng xảo quyệt, chỉ có đi đến Tu Chân Giới tìm kiếm cơ duyên để hồ Càn Khôn thăng cấp, như vậy mới có khả năng làm sư phụ tỉnh lại.
Lần này dẫn mấy người phụ nữ cùng mấy người Lưu Tích Kỳ, em gái đi vào điện La Phù, đầu tiên là để bọn họ lựa chọn pháp khí, thứ hai là để bọn họ quan sát điển tịch La Phù, có chút hiểu biết về Sơn Hải Giới.
Lần sau đi vào Sơn Hải Giới anh sẽ dẫn theo các cô, sẽ không bao giờ tách ra.
Chờ mọi người đi theo Dương Bách Xuyên tiến vào điện La Phù, Dương Bách Xuyên nhìn các cô nói: “Nơi này là La… điện Vân Môn, cũng là nơi trung tâm của Vân Môn Động Thiên, sau này ngoại trừ người thân ra, chỉ có đệ tử trung tâm và có công với Vân Môn mới có thể mở ra điện Vân Môn.
Bên này là các loại điển tích, bên kia là pháp khí… Sau này mọi người sẽ tu luyện ở đây, mỗi người có thể lựa chọn pháp khí và thần thông chiến kỹ của mình.”
Mấy người nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, tất cả đều rất kích động, đều không khách khí, trông mòn con mắt với các loại pháp khí trôi nổi trong điện La Phù.
Chờ sau khi mọi người đều đi chọn pháp khí, Dương Bách Xuyên lại phát hiện Lục Tuyết Hi không động, ngược lại ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía giữa điện La Phù.
Giữa điện La Phù là đồ vật Dương Bách Xuyên không được động vào, đây là đồ vật La Phù đạo quân để lại cho hậu nhân.
Lúc trước chấp niệm của đạo quân nói cho Dương Bách Xuyên, cái hộp này chỉ có huyết mạch của ông ấy mới có thể mở ra.
La Phù đạo quân đưa ra phương pháp ra vào tam cung lục viện, điều kiện là Dương Bách Xuyên tìm giúp hậu nhân của ông ấy, nhưng cũng không nhất định còn tồn tại, chỉ tìm ba năm, nếu ba năm không tìm thấy, vậy từ bỏ.
Vì vậy La Phù đạo quân để lại một giọt tinh huyết cho Dương Bách Xuyên để làm bằng chứng tìm kiếm hậu nhân của ông ấy.
Nhìn thấy đôi mắt của Lục Tuyết Hi nhìn chằm chằm di vật của La Phù đạo quân, Dương Bách Xuyên cho rằng Lục Tuyết Hi coi trọng cái hộp này, đi đến bên cạnh cô, trêu ghẹo: “Đừng nhìn, cái hộp này là di vật của chủ nhân Động Thiên này, bên trong là chí bảo, nhưng ngay cả tôi cũng không mở ra được. Cô có thể đi tìm pháp khí khác, bên kia có ba phòng linh bảo, những người khác tạm thời không dùng được, cô có thể đi chọn một cái.”