Điều mấu chốt chính là con cháu của La Phù đạo quân lại là hai chị em nhà họ Lục nằm ngoài phỏng đoán của anh, mặc kệ Đạo quân để lại bảo vật gì đều xem như ở lại Vân Môn.
Hai chị em nhà họ Lục là hộ pháp Vân Môn, đây mới là điều khiến Dương Bách Xuyên mừng rỡ nhất.
Anh nhanh nhẹn nói: “Thế này đi, tam cung lục viện Động Thiên, cô chọn một viện bế quan, rất thanh tĩnh, hơn nữa không có ai quấy rầy.”
“Cũng tốt, vậy tôi đi trước.” Lục Tuyết Hi không khách sáo với Dương Bách Xuyên, trực tiếp ôm hộp bỏ đi bế quan.
Dương Bách Xuyên tìm lão quỷ dặn dò một tiếng, nhờ lão ta hộ pháp cho hai chị em bọn họ. Lần này Lục Tuyết Hi nói sẽ đóng cửa bế quan, e rằng sẽ mất một thời gian khá dài.
Mà sau khi hai chị em bọn họ dung hợp một giọt tinh huyết của Đạo quân đã biết được ông ấy dặn dò chuyện gì cũng như thứ để lại trong hộp là cái gì.
Trong lúc vô tình đã hoàn thành một chuyện lớn khiến tâm trạng Dương Bách Xuyên không tệ, sau khi anh lấy lại tinh thần, mọi người đã tìm được pháp khí theo mong muốn, tất cả đều đang tiến hành luyện hóa.
Lưu Tích Kỳ đang bế con gái không rảnh tay, thấy Dương Bách Xuyên đi tới thì vội vàng nhét cô bé vào ngực anh, nói: “Chăm sóc con gái giùm tôi một lát, tôi muốn luyện hóa pháp khí, thuật ngự kiếm phi hành của thằng nhóc Vương Tông Nhân kia thật đáng ngưỡng mộ.”
Advertisement
Nói xong, Lưu Tích Kỳ không cho Dương Bách Xuyên cơ hội mở miệng đã xoay người đi luyện hóa phi kiếm, anh ta thật sự hâm mộ thuật ngự kiếm phi hành của Vương Tông Nhân muốn chết, vội vàng chọn một thanh phi kiếm đi luyện hóa.
Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ nóng lòng của Lưu Tích Kỳ thì lắc đầu cười khổ, anh rất muốn nói một câu ngự kiếm phi hành cần tu vi Kim Đan mới được, thế nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của Lưu Tích Kỳ, vẫn là thôi bỏ qua không đả kích anh ta.
Dù sao thì trong lòng Dương Bách Xuyên, trong vòng ba năm tới nhất định phải khiến tất cả đệ tử Trúc Cơ kỳ của Vân Môn bước vào cảnh giới Kim Đan.
Hiện tại Vân Môn có động thiên linh khí sung túc chống lưng, việc này đối với anh không khó.
Sơn mạch La Phù kéo dài vạn dặm, mặc dù không có thiên tài địa bảo vạn năm nhưng cấp bậc ngàn năm thì không ít, đủ chèo chống đệ tử Vân Môn tu luyện.
Nhìn tất cả mọi người đang luyện hóa pháp khí trong đại điện, Dương Bách Xuyên không để ý bọn họ nữa, dù sao tất cả động thiên đều mở ra, tùy ý ra vào, không cần quan tâm.
Anh ôm cháu ngoại trai đi ra khỏi điện thờ La Phù, cưỡi phi cầm quay về.
Lúc này, tại lối vào, đám võ giả đều đang tu luyện bên trong, Dương Bách Xuyên không đi quấy rầy, cứ để bọn họ tu luyện gặt hái chút gì cũng được.
Dù sao những người này mà ở Sơn Hải Giới thì đúng là chẳng thấm vào đâu, lại nói tiếp cùng thuộc một mạch, võ cổ giả địa cầu càng mạnh thì cũng là chuyện tốt đối với Hoa Hạ.
Lúc Dương Bách Xuyên đang nghĩ như vậy, đàm chủ đương nhiệm của Thần Long Đàm tìm tới, nhìn anh bằng ánh mắt đầy phức tạp: “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Dương Bách Xuyên quên mất ông bạn cũ Ngô Nam này, cười lớn nói: “Đàm chủ Ngô khách sáo, có gì mời nói.”
Ngô Nam nhìn thoáng qua võ cổ giả ngồi bốn phía, nhíu mày hỏi: “Có thể tìm một nơi yên tĩnh không?”
Dương Bách Xuyên sững sờ, lập tức hiểu được Ngô Nam rất có thể muốn nói chuyện liên quan đến Hoa Hạ, thân phận của ông ấy nói trắng ra là người đại diện chính thức.
Từ trước đến nay, Dương Bách Xuyên đều ôm thái độ lảng tránh đối với chuyện này, thế nhưng nếu Hoa Hạ thật sự có chuyện, anh không thể thờ ơ cho qua.
Thấy vậy, anh gật đầu: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Dương Bách Xuyên gọi Vương Tông Nhân tới, dặn đối phương bảo vệ động thiên Vân Môn, bản thân thì dẫn Ngô Nam ra ngoài.
…
Nhà cũ Vân Môn, phòng khách,
Trước mặt Ngô Nam, Dương Bách Xuyên không kiêng kỵ cái gì, nói với không khí: “Thu Nhi, hiện thân dâng trà.”
Ngô Nam thấy anh nói chuyện với không khí thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó lập tức trợn tròn mắt.
Chỉ nghe một giọng nói êm ái vang lên: “Vâng, tiên sinh chờ một lát.”
Dứt lời, trong phòng khách trống rỗng bỗng xuất hiện một cô gái nghiêng nước nghiêng thành.
Lúc này trong lòng Ngô Nam đang cuộn sóng, thủ đoạn của Dương Bách Xuyên ngày hôm nay thật sự đã thay đổi thế giới quan của ông ấy.
Ông ấy biết Dương Bách Xuyên thần bí, trước đây như thế, hiện tại trở về sau sáu năm biến mất càng nhìn không thấu, thật khiến người khác vô cùng rung động.
Đối với cô gái xuất hiện từ hư không, Ngô Nam không hỏi nhiều, ông ấy là người thông minh, biết rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên nhiều lời.
Cô gái này là lá bài tẩy của Dương Bách Xuyên, đối phương triệu hoán ra ngay trước mặt ông ấy, Ngô Nam phân tích hai khả năng theo thói quen nghề nghiệp.
Thứ nhất là Dương Bách Xuyên muốn dọa mình.
Thứ hai là Dương Bách Xuyên tin tưởng mình, xem mình như bạn bè.